Sau vài lần tỉnh giấc, Phục Phong khép mắt, giơ tay xoa mi tâm.
Thế này là làm sao đây?
Trong lều yên ắng chỉ có hơi thở và nhịp tim của mình, không giống.
Sau một lúc lâu, Phục Phong đứng dậy tìm ra cái thứ gọi là sổ kia, viết một nét lên đó
Một lần mặt trời lặn.
Khi trời sáng, dưới chân núi, đoàn người Lâm Nhất đã vào núi.
Trong núi bụi cây rậm rạp, bị tuyết bao phủ kín kẽ, cành cây bị tuyết dày đè xuống, lúc đi ngang phải rẽ ra.
Cứ như vậy, tốc độ của mọi người chậm đi không ít.
“Theo sát!”
A Do dựa vào thân thể cơ bắp cường tráng của mình, nện bước rất lớn, đoàn người phía sau kéo dài, người cuối cùng chính là Lâm Nhất.
Giáo gỗ để lại vết hằn sâu trên nền tuyết, Lâm Nhất kéo bước chân nặng nề tiến lên phía trước, mặt trắng bệch như người chết.
Cơ thể cũng như máy móc, tới thời điểm sẽ dừng hoạt động.
Cùng một lộ trình, thể chất của cậu không cách nào sánh được với người nơi này.
Cao 180.5, lúc đứng trước mặt đồng nghiệp đa số là cậu nhìn xuống người khác.
Nhưng đứng chung một chỗ với người nơi đây, lại trở thành người khác nhìn xuống mình.
Hơn nữa những người đó thể hình cường tráng mang cả người lông tóc rậm rạp cũng đủ khiến cậu hâm mộ.
Lâm Nhất dùng giáo gỗ đẩy cành cây ra, tuyết phủ trên cả người cậu, có chút thấm vào trong mắt, nhìn cả thế giới đều thấy lạnh lẽo.
Làm một bác sĩ, cậu hiểu rõ trạng thái cơ thể mình.
Ngủ không đủ, hứng một đêm gió lạnh, mệt nhọc quá độ, tinh thần cực kém, thể lực đang từng chút một tiêu hao quá mức, nếu còn tiếp diễn như thế, rất nhanh sẽ bị bỏ lại phía sau.
Nhìn người phụ nữ đi phía trước mình, trong mắt Lâm Nhất hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Nghe nói bốn người phụ nữ đều là tự nguyện bị đưa đến Xà thị đổi lấy đồ ăn, nhưng chuyện này vẫn làm cậu cảm thấy quái dị, có gì đó không đúng.
Suy nghĩ vừa mới trôi xa đã bị một thanh âm kéo về, những người khác đều quay đầu lại.
Cô gái ngã trên nền tuyết vẫn không nhúc nhích, cứ như là đã chết.
Lâm Nhất sửng sốt một chút rồi đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay ấn trên vai cô, vừa lật người thì thấy không có phản ứng gì.
Trong nháy mắt kia, cậu không hề có chuẩn bị mà đối diện với ánh mắt xám tro của cô gái, rất nhanh, cặp mắt kia lại biến mất không còn bóng dáng.
“Mang?”
Có người tiến lên kêu cô gái, A Do ở đằng trước cũng nhanh chân qua đây.
Lâm Nhất duỗi tay nắm lấy cánh tay cô dồn sức kéo lên.
Thoạt nhìn da bọc xương, không ngờ lại chẳng hề nhẹ.
Xem xét Mang từ trên xuống dưới, lông mày A Do nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi, “Sao lại thế này?”
Mặt Mang vô cảm: “Không sao đâu.” Thật sự giống như người chẳng hề hấn gì, thể như cái người nằm chết vừa rồi không phải là mình.
Khóe mắt Lâm Nhất co giật, cậu bị A Do kéo nửa người đến phía trước, bên tai là tiếng thở dốc hồng hộc của đối phương, đôi khi còn phát ra vài tiếng tru lên.
Năm ngày sau
Một hàng mười bốn người xuất hiện ở bên kia núi, vẻ mặt ai cũng phong sương.
Đồ ăn đã ăn sạch, củi đốt sớm đã dùng hết một ngày trước, tối hôm qua bọn họ tìm một sơn động nhỏ tá túc một đêm.
Lâm Nhất nhai nát một gốc cây thảo dược rồi nuốt vào, không chết thật sự ăn may.
Người đàn ông kia nếu biết cậu sống sót đi ra khỏi ngọn núi, lại sống sót trở về, không biết có vẻ mặt thế nào?
Lâm Nhất xoa bóp chân, cậu đã quên, mặt người nọ vô cảm, không cái gì lọt nổi mắt.
Bọn họ rời đi không bao lâu liền phát hiện rất nhiều dấu vết, còn có nhiều dấu chân dọc theo triền núi.
Mọi người cảnh giác nắm chặt vũ khí trong tay, bọn họ không xác định tiếp đến sẽ gặp phải thứ gì nên rất đề phòng.
Lâm Nhất cũng nắm chặt cốt chủy, bước chân theo sát A Do.
Khi tim người ở đây đã lên đến cổ họng, một tiếng vui sướng truyền đến: “A Do!”
A Do nghe được giọng nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu to: “Tang!”
Một đám người từ một đầu triền núi khác vụt ra, đại khái hơn hai mươi người, tên đàn ông dẫn đầu chạy tới cho A Do một cái ôm rắn chắc.
Những người này trên người đều mặc lông thú thật dày, trong tay cầm vũ khí dài hơn nhiều so với thứ trong tay bọn Lâm Nhất, xách theo một con lợn rừng cùng mấy con thỏ rừng.
Thiếu niên đi ở bên cạnh rất nổi bật, trên vai gã có một con rắn cuộn mình, thân rắn phủ kín vẩy kim sắc, đuôi dài quấn một vòng quanh cổ gã, đầu rắn cũng rũ ở trước ngực, phun lưỡi ra với cậu.
Trời giá rét này, sao còn chạy ra ngoài làm gì?
Lâm Nhất nhìn một cái, có hơi quen mắt, lại nhìn hai cái, cậu kinh ngạc đứng