Cơ mặt Cáp Lôi run lên rõ ràng, “Lâm, thứ này có thể ăn à?”
“Bây giờ thì không thể.”
Lâm Nhất cho từng người nhìn mầm xanh, bảo bọn họ tìm thêm.
Có cô gái ồ lên, cô nói đã từng thấy qua một vùng lớn.
“Ở đâu? Nhớ không lầm chứ?” Lâm Nhất lại kích động, nắm lấy bả vai cô gái.
Cô gái cố gắng nhớ lại, cô nhớ mình nhổ một cây nhét vào miệng, rất khó ăn, đắng hết cả lưỡi, “Không sai, giống như thứ trong tay cậu vậy.”
Trong lòng Lâm Nhất lập tức vui vẻ, thứ hưng phấn không thể nói rõ hiện ra trên mặt, cậu đưa mấy cái mầm xanh cho Cáp Lôi, “Nhờ anh.”
Thấi thái độ cậu đầy thận trọng, Cáp Lôi cũng không khỏi nghiêm túc lên, lập tức bảo mấy người theo cô gái kia đi tìm mầm xanh, còn lại ở trong rừng tiếp tục tìm kiếm.
“Phục Phong, anh dẫn Bổng theo hái thảo dược, em phải đi về trước.” Lâm Nhất tràn đầy khí lực, cậu đã mơ hồi lĩnh ngộ được thứ tình cảm mãnh liệt đuổi theo ánh sáng mặt trời này, một giây cũng không muốn chậm trễ.
Cũng không ngăn cản cậu nhiệt tình tích cực.
Phục Phong lấy sổ tay ra, ngón tay chỉ lên trang kia, "Trừ cái này ra thì còn gì khác không?”
“Có vài loại, nhưng mà rất khó tìm.” Lâm Nhất mím môi, “Anh đừng đụng, lần sau để em tự làm.” Cậu lo Phục Phong không biết xử lý chi tiết sẽ làm hỏng thảo dược, lời này nói thẳng ra không tốt, đặc biệt là trước mặt những người sùng bái đối phương.
Phục Phong khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Nhất chăm chú, sau đó rũ khóe mắt.
“…”
Lâm Nhất xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ chạm vào trán Phục Phong.
Bổng bên cạnh vẫn luôn hạ thấp cảm giác tồn tại nhìn mà sửng sốt, mãi đến khi Lâm Nhất đi rồi cậu ta cũng chưa hồi thần lại.
“Vu, cốt chủy của Lâm còn trên người tôi.”
Phục Phong khép sổ tay lại, ngữ khí lãnh đạm, “Em ấy cho cậu.”
Ngón tay hơi siết lại, Bổng lại một lần nữa nhận lấy cốt chủy, đặt ở bên người.
Sau khi Lâm Nhất về thôn liền chạy đến bờ sông dạo một vòng, ngồi xổm xuống xới bùn đất nghiên cứu chọn đất phù hợp.
Nơi này không thiếu nhất chính là lục địa, đất cũng rất phì nhiêu.
Trước hết phải nghĩ cách khai khẩn ruộng đất, Lâm Nhất hậm hực chống trán.
Trước kia đã cùng giáo sư xuống nông thôn và ở lại một thời gian.
Từng thấy qua những đồng ruộng đó, nhất thời tâm huyết mà ra ngoài ruộng xem bọn họ cày, cũng đụng phải mùa thu hoạch gặt lúa, chỉ thế mà thôi, quá trình khác thì không biết.
Bây giờ mới hối hận lúc trước không nói chuyện phiếm với cụ ông ở nông thôn nhiều hơn.
Nhưng hẳn là có điểm tương đồng với thảo dược cùng loại, Lâm Nhất vỗ vỗ bụi trên mông, vừa đi về vừa suy nghĩ xuống tay thế nào.
“Lâm, nhìn đường kìa!”
Tiếng hổn hển dồn dập và giọng nói lớn vang dội cùng rơi vào tai, Lâm Nhất bị A Do kéo cách xa khỏi chiến hào.
“A Do, sao anh lại ở đây?” Lâm Nhất rút tay về giật giật, vừa rồi chút sức kia không hề nhỏ.
A Do sờ sờ đầu, thật thà nói: “Tôi sợ các cậu không đủ người, đang định đi qua.”
“Đi, cùng tôi trở về.” Lâm Nhất dẫm lên thanh gỗ lớn đi về phía trước.
A Do bước nhanh đuổi kịp, “Lâm, phát hiện đồ ăn mới à?”
“Ừ.” Lâm Nhất nói trong tiếng hoan hô của A Do: “Chỉ cần xem bọn họ có thể tìm được bao nhiêu thôi.”
Chạy cả một đường, Lâm Nhất chào hỏi người ven đường bận rộn liền vào lều nhỏ dắt Đại Hắc đến một nơi trong thôn.
A Do đã chờ ở đó, nói gì đó với mấy người già.
Tất cả người già đều bận rộn chế tạo vũ khí và chôn bẫy rập dùng công cụ, trên mặt đất là từng đống gỗ, còn có vụn gỗ rơi rớt tan tác.
Một người già trong đó mặt lộ ra nụ cười, “Lâm, cậu muốn làm cái gì?”
Lâm Nhất sờ sờ trâu đen không yên thân lắm, cầm lấy một cây gỗ nhọn vẽ lên trên mặt đất, dùng hết một chút ký ức mơ hồ thiếu thốn đến đáng thương và trí tưởng tượng của cậu, sau khi vẽ xong chính cậu cũng chưa nắm chắc.
“Chú Quý, có thể làm được không?”
Trả lời cậu chính là ánh mắt hoang mang và vẻ khó xử của ông chú, Lâm Nhất nhíu mày, “Để con nghĩ lại.”
Lại có một người lớn tuổi hỏi: “Lâm, cậu muốn dùng thứ đó làm gì?”
“Xới đất.” Lâm Nhất dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cúi người lấy một đầu vót nhọn của gậy gổ, cắm vào trong đất, sau đó dùng sức lật lại từ trong ra ngoài, nghiền nát từng hòn đất nhô lên, “Con muốn biến đất thành thế này.”
Mấy người cao tuổi lập tức bàn tán, thỉnh thoảng nhìn Lâm Nhất xới đất và thứ trên mặt đất một cái.
“Bọn tôi thử xem.”
Nhận được lời đáp này, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hy vọng rất lớn.
Thứ xa lạ cần phải có quá trình mày mò và tìm hiểu.
Những người già có tay nghề tốt nhất trong bộ lạc, bọn họ chọn một khúc gỗ dài, chặt từng đoạn một sau đó đặt cùng nhau lấy dao đá tước, A Do và Lâm Nhất cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Cây gỗ hình chữ Y, đằng trước tước thành đầu nhọn, hai sườn chừa lại nhánh để làm tay cầm.
Lấy dây leo bện dài cột lên người trâu đen, nó không ngừng đào đất, cực kỳ bồn chồn.
“Đại Hắc, nuôi mày lâu như vậy, nên làm chút chuyện rồi.”
Lâm Nhất sờ sờ đầu trâu đen, thử để nó kéo một cục đá thành vòng, A Do đứng trong mấy người đều thấy kỳ lạ.
“Lâm, đừng dựa gần quá, sừng của nó rất nguy hiểm!”
Không dùng roi mây đánh mà tính tình Lâm Nhất kiên nhẫn xoa xoa nó, lại an ủi người căng thẳng xung quanh, “Tôi sẽ chú ý.”
Không biết qua bao lâu, bên ngoài xuất hiện tiếng ồn ào, “Đã quay về! Bọn Cáp Lôi đã quay về rồi!”
Lâm Nhất vừa nghe liền nhanh chân chạy đi.
Lấy Cáp Lôi dẫn đầu, mỗi người đều vác theo một bó mầm xanh, cậu dựa vào cột gỗ cười rộ.
Chờ người gùa và trẻ con thấy thấy mới mẻ xúm lại xem xong, Lâm Nhất dắt trâu đen, dẫn theo mọi người hấp tấp đi đến miếng đất kia.
Cuốc cỏ rồi cuốc cỏ, bọn Cáp Lôi, A Do dùng dao đá giáo gỗ chậm rãi đào đất, từng chút nghiền nát viên đất vón cục.
Cũng may đều là thân thể khoẻ mạnh, làm nên hiệu suất rất nhanh.
Lâm Nhất kéo Đại Hắc xuất phát từ bên kia, đỡ cán gỗ cày theo từng khoanh cày ra, giống như lật trang giấy, trang này sang trang khác.
Đại Hắc không ầm ĩ nhiều, đại khái là đã chấp thuận Lâm Nhất, chỉ là nóng nảy xong liền ngoan ngoãn cúi đầu đi về phía trước.
Một lát sau bước chân Lâm Nhất sững lại, trong đất ngoi ra một thứ to hơn cả ngón cái, là con giun màu đỏ sận, đáng sợ mà kéo dài mười centimet.
Nó nhanh chóng chui lại vào trong đất, lại bị một bàn tay bóp chặt.
“Bắt được mày nè!”
Cáp Y kích động bắt lấy con giun khổng lồ, dạ dày Lâm Nhất quay cuồng.
Thấy Cáp Y còn muốn dí sát vào, cậu kịp thời giữ chặt, “Cứ nuôi trước đi, ngày mai dắt nhóc ra bờ sông câu cá.”
Câu cá? Mắt Cáp Y sáng lên, túm đầu con giun tung ta tung tăng về nhà.
Nhìn thấy Cáp Y mang theo đồ quý rời đi, Bố Cốc và một đám con nít đều lẽo đẽo sau mông Lâm Nhất cào đất, tìm được giun liền kích động bắt lại.
Có mọi người ra sức, sau khi đất đã được cải tạo mềm xốp, Lâm Nhất gọi bọn họ dẫn nước vào bên trong.
Cũng may cách gần bờ sông, một người chạy mấy chuyến là được.
Chân trần đứng trên ruộng, Lâm Nhất lớn tiếng kêu: “Đều lại đây.”
Sau khi bọn họ đến, Lâm Nhất tự mình làm mẫu, đếm bốn cái mầm xanh cẩn thận cấy vào ruộng, cấy liền tù tì một loạt, một cách có trật tự.
“Cứ theo tôi mà làm.”
“Dễ ẹc.” Bố Cốc khinh thường bĩu môi, nhanh