Một đám nhóc hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lâm Nhất cũng ngáp một cái, sông này vừa dài vừa rộng, cá bơi qua cũng cần chút thời gian, Lâm Nhất an ủi bản thân.
Sương mù loãng ở bên kia chậm rãi mờ đi, lộ ra dãy núi lồng lộng, người bên bờ sông ngày càng đông, giẫm đá* xuống sông giặt quần áo rửa rau dại, rầm rầm tiếng nước cùng tiếng cười nói liên tục không ngừng.
(*)cụm 摸石头 t cũng không rõ, tra baidu thì thấy nó ra là đại loại ở mấy khúc sông hồ người ta không rõ nông sâu nên dò dẫm đá mà đi.
Lấy con giun đã ngâm đến trắng bệch xương, lại thay một khúc tràn đầy sức sống, ném dây câu lại vào trong nước, Lâm Nhất sầu sắp thắt cả lông mày, cứ thế này không được, phải đổi một vị trí xa hơn chút.
Nghĩ như vậy cậu liền lấy gậy gỗ trong nước lên, “Cáp Y, Bố Cốc, đi thôi.”
“Ưm…” Dùng mu bàn tay lau lau nước miếng bên miệng, Cáp Y mơ mơ màng màng ôm chân Lâm Nhất cọ cọ, “Lâm ơi cá đâu?”
Tay vòng dây câu khựng lại, Lâm Nhất xanh mặt, “…Còn ở trong sông.”
Bên kia trừ Bố Cốc ra, mấy đứa con nít khác đã chạy xuống sông nghịch nước mò trai từ lâu, trong tuổi ham vui chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn.
Bố Cỗ lười biếng duỗi người, kéo Cáp Y còn rũ rượi trên cỏ lên, “Lâm, anh muốn đi đâu?”
“Qua bên kia.” Lâm Nhất nói rồi liền đi qua một hướng, bước chân chạy nhanh, cho nên khi người phía sau nhìn sang cậu đã đi xa.
Đổi một nơi hẻo lánh, Lâm Nhất bảo Bố Cốc bẻ gãy nhánh của cây cối vươn ra ngoài phía sau đi, bản thân lại xoay lại chắc chắn sẽ không mắc vào cây mới tung dây câu ra.
Tứ chi Bố Cốc hình chữ đại nằm trên cỏ, rút cọng cỏ ngậm trong miệng nhai nhai, "Đói bụng quá đi." Trên đùi nặng xuống, cậu nhóc trừng mắt nhìn, “Cáp Y, mày tránh ra cho tao!”
“Tao cũng đói.” Cáp Y không hề di dịch, đầu nằm trên đùi Bố Cốc tìm tư thế thoải mái, đáng thương vô cùng thủ thỉ, “Mẹ chưa cho tao ăn.”
Ai mà không đói bụng? Lâm Nhất đá văng chân Bố Cốc ra, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc phao cá trên mặt nước, thứ đồ kia là dùng lông của con chim mập trong sân làm ra, cái thứ này trôi nổi bất động.
Hai đứa phía sau lại bắt đấu võ mồm khoác lác như thường lệ, Lâm Nhất càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy phao cá ở trôi đi, như là trong nước có cái gì đó đang kéo dây câu chạy, cậu nhướng mày một cái khai, tới rồi.
Ở phương diện này Lâm Nhất không có kỹ năng, toàn bộ là dùng cảm giác, sau khi phao cá đột nhiên đi bị kéo xuống, lại nhanh chóng nổi lên trên, cậu vội vàng nâng gậy gỗ lên, trên móc câu mắc một con cá tung tăng nhảy nhót.
Cá tuy rằng chỉ dài bằng bàn tay, nhưng Bố Cốc và Cáp Y vẫn vui vẻ vây quanh hoan hô.
Gỡ cá khỏi móc câu xuống ném lên mặt đất, Lâm Nhất quay đầu kêu: "Thả vào…” vũng nước, hai chữ phía sau còn chưa nhảy ra khỏi họng, bên kia Bố Cốc đã dùng trai đao mổ bụng cá, cậu nhóc thuần thục bắt đầu làm sạch, “Lâm, anh nói cái gì cơ?”
Kế hoạch tan thành mây khói*, Lâm Nhất giật giật khóe miệng, “Không có gì.”
(*)raw có chữ 没谱, đại loại là chuyện không thể tính được, không có kế hoạch gì, chỗ này t dịch hơi thoát nghĩa ra cũng kh biết có chuẩn kh.
Kế tiếp Cáp Y hưng phấn chạy đi tìm củi gỗ, cùng với Bố Cốc vội vàng nướng cá, hai đứa ăn xong lại liếm liếm miệng tiếp tục nhìn Lâm Nhất, cứ như chó con chờ người cho ăn.
Lâm Nhất tức muốn nổi phổi, ngay khi cậu từ bỏ nghiên cứu làm sao để không mắc sai lầm, con cá kia cũng đã vào bụng hai đứa, cậu có thể hửi thấy mùi.
Cho nên nói trẻ con chẳng hề đáng yêu chút nào.
Cả một buổi sáng, Lâm Nhất câu chín con cá, sáu lớn ba nhỏ, trừ hai con vất vả mới giữ cho sống được, có ba con đã thành một đống xương cá, còn có bốn con đang bị nướng trên lửa, sắp chín đến nơi.
Cậu xoa bóp bả vai, quấn dây cá lên gậy gỗ, xách theo hai con cá sống một lớn một nhỏ xoay người đi vào thôn.
Cáp Y ngồi xổm bên đống lửa một tay cầm một con cá ở nướng, trên khuôn mặt ngăm đen ra đầy mồ hôi, quanh mũi dính đầy tro, trên người càng dơ hơn, “Lâm, cá chín rồi này, lần này em chắc chắn không ăn!”
Lảo đảo một cái, Lâm Nhất quơ cá trong tay, “Anh đi về trước.”
Cáp Y động động cái mũi, cúi đầu nhìn cá thơm ngào ngạt, chớp chớp mắt, “Bố Cốc, một con cá Lâm cũng chưa ăn.”
Bố Cốc đang định bắt đầu giải quyết một con cá trong tay bĩu môi, “Hình như là vậy.” Khó trách sắc mặt Lâm ngày càng kém, thì ra là đói.
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, rơi vào trạng thái chán ghét khinh bỉ lẫn nhau, mãi đến khi mùi khói kéo đến mới í ới kêu to đi xem cá nướng.
Lâm Nhất đi xa quay đầu lại nhìn, hình như là cậu nghe thấy Bố Cốc tru lên, hẳn là ảo giác.
Thấy mấy người già kéo lưới tán gẫu ở trong sông, dường như là đã xảy ra tranh luận, Lâm Nhất buông đồ trong tay xuống nước nắm lấy tay cầm, dùng sức kéo lưới cố định trên cây gậy trúc trong sông.
Từ năm trước sau khi cậu chỉ cho người trong thôn cách bện lưới đánh cá, mùa đông phụ nữ liền vội vàng bện chất đống, bây giờ trời đã dần ấm áp, đúng là thời điểm dùng thường xuyên nhất.
Tuy rằng lưới đánh cá này là từng luồng dây cỏ bện thành, không thể ngâm thời gian dài trong nước, nhưng vẫn tốt hơn là không có, dưới tình huống vận khí không tồi vẫn có thể bắt được không ít cá.
Không dừng lại lâu, Lâm Nhất chào hỏi mọi người liền nhanh chân trở về, đói đến bụng dán vào lưng, tự mình làm một bữa rồi hẵng chờ cơm tập thể.
Rất xa đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở hàng rào, bước chân cậu nhanh hơn chạy tới, được một vòng tay vững vàng tiếp lấy.
Mùi cá nhàn nhạt tỏa trong mũi, Phục Phong cúi đầu hửi hửi trên cổ Lâm Nhất, khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc kéo cậu về phòng.
Thấy đối phương im lặng không lên tiếng phủi đi vài miếng vẩy cá trên quần áo mình, Lâm Nhất mím môi, tay gác trên eo Phục Phong sờ sờ qua lại.
Trong giọng nói Phục Phong nghe không ra là đang nói đùa, “Về sau không có tôi thì đừng ra khỏi thôn.”
Tuy rằng không biết vì sao lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng Lâm Nhất không hỏi nhiều, chỉ trả lời: "Được.”
Đột nhiên vang lên thanh âm kỳ lạ đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, Lâm Nhất xấu hổ nuốt nước miếng một cái, “Chúng ta đun canh cá uống đi.”
Phục Phong quét mắt nhìn hai con cá còn nhảy trên mặt đất, khom người bắt lại đi ra ngoài.
Ở trong lều ngẩn ra một hồi, Lâm Nhất rửa sach nồi rồi bắt đầu nấu nước, hô ra bên ngoài: “Phục Phong, cá con đừng giết, ném vào vũng nước ấy.”
Đến khi Phục Phong cầm theo cá đã xử lí xong đi vào nước đã sôi, Lâm Nhất dùng dao cắt thành hai khúc ném vào trong nồi.
Nhìn nước sôi sùng sục, Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi: “Phục Phong, anh có thể xem giúp em xem lần này lúa có thể sống được hay không chứ?” Trong tiềm thức cậu cũng như mọi người, coi Phục Phong như một đấng toàn năng.
Mọi người đều ra sức lao động, cũng đều đặt kỳ vọng cao.
Nếu thất bại, vậy có thể là đả kích không nhỏ.
Lấy muỗng gỗ lật cá qua, Phục Phong hơi nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, “Lâm, em là một người kỳ lạ.”
Ngay khi Lâm Nhất định dò hỏi, cậu lại nghe được Phục Phong nói: "Em rất thông minh.”
Tự động quy kết hai câu này thành có thể thành công.
Hưởng thụ sự an ủi từ người quan trọng nhất của mình, Lâm Nhất nhẹ lòng đi nhiều, ghé lại gần hửi mùi hương.
Phục Phong kéo cậu xa một chút, bỏ vào hai cây củi, “Nước rất nóng, nguy hiểm.”
"Anh cách còn gần hơn em.” Lâm Nhất nhắc nhở.
Củi lửa cháy lớn, phát ra tiếng lạch tạch, mùi bụi gỗ và mùi cá tỏa ra tràn ngập trong không khí.
“Hương vị tươi ngon thật, tiếc là không có muối.” Dùng thanh âm chỉ có mình biết tiếc nuối nói một câu.
Lâm Nhất gắp cá ra ăn hết, chép chép miệng, quả nhiên lòng tham con người là cái động không đáy, có đồ ăn vẫn là không thỏa mãn, muốn ăn càng ngon hơn.
Phục Phong cầm hai cành trúc, đã tiếp nhận yêu cầu và hy vọng người trước mặt đưa ra, chỗ thay đổi của hắn có lẽ so với bản thân hắn biết còn nhiều hơn.
Lâm Nhất cúi đầu ăn canh nhìn thấy trong chén nhiều hơn một miếng thịt cá, cậu cong khóe miệng ăn hết.
Không lo sẽ bị hóc, bởi vì đối phương chắc chắn đã lấy hết xương cá bên trong ra.
Buổi chiều Lâm Nhất khiêng giáo gỗ và dao đá đi tìm Đức Lỗ, sau khi thương lượng liền dẫn một đám người đào hai cái mương dài và hố ở bãi đất trống sau thôn, dùng để làm nhà xí.
A Do cảm thấy phiền phức, nhưng vẫn không ngừng việc trong tay, “Lâm, đi trong bụi cỏ tiện hơn nhiều.”
Lâm Nhất chặt nhánh cây trừng y một cái, “Chân giẫm lên thì cảm giác thế nào?”
A Do không biết nhớ tới chuyện gì, biến sắc, “Không ổn lắm.”
Dưới sự hỗ trợ của mọi người dựng hai cái lều, Lâm Nhất tìm nhánh cây bị đốt lần lượt đánh dấu "O" và "X" lên cột gỗ, nói bọn họ đừng vào sai lều.
Ban đầu có người thích ứng không được không gian hẹp của lều nhỏ, không muốn phối hợp, sau lại chậm rãi bị đại đa số cảm nhiễm.
Sau khi trời chuyển ấm, trừ đồ ăn ngày càng nhiều thì quần áo của mọi người đều ngày càng ít.
Đàn ông đều để trần thân trên, đi chân trần, chỉ mặc váy da thú đơn giản, phụ nữ cũng rất mát mẻ, cánh tay chân đều lộ ra bên ngoài, lúc khom người phong