Lâm Nhất đứng ngoài cửa một lúc mới tiến vào, trong không khí ập vào trước mặt rõ ràng có một hơi vẩn đục.
Trâu đực vừa thấy cậu liền lập tức hung ác trừng mắt lên, đứng tại đề phòng cào đất, y một tư thế khởi động, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Buột chặt dây mây lên cột, Lâm Nhất lấy gậy gỗ đánh hai cái không nặng không nhẹ lên lưng trâu đực, phải nhắc nhở đối phương, ai là chủ nhân.
Trâu đực bắt đầu giãy giụa kịch liệt, móng trước giơ lên, chỉ cần Lâm Nhất dám lại đây, nó sẽ đá bay.
Lâm Nhất không chút hoang mang lại cho một gậy, lần này dùng hết sức, vài giây thì có quái gì mà ngang ngược.
Tầm mắt đánh giá trên dưới trâu đực trước mặt, cổ thô chân thô, dáng vẻ trông oai vệ, ánh mắt rất hung, khí thế cực kỳ lớn, không ngờ lại không được.
“Lão Nhị*, mày còn như vậy, tao sẽ nhốt mày trong phòng tối, về sau mày đừng hòng gặp lại Đại Hắc.” Nói rồi liền dùng gậy chỉ chỉ Đại Hắc.
(*)Cũng không biết đây là tên đặt cho con trâu thiệc hay chỉ là một cái joke của lâm nhất do con trâu ysl nữa.
Trâu đực có lẽ là thấy giọng Lâm Nhất lạnh, cảnh giác biết đối phương đang lấy chính bạn đời nó ra uy hiếp, nó đi vòng đến bên kia cây cột, cúi đầu xuống, tiếp tục cào đất.
Trâu đen vươn cổ phát ra một tiếng "Ụm " lớn với Lâm Nhất, mang theo chút tủi thân, Lâm Nhất sờ sờ cái đuôi giơ lên của nó, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua nơi đó.
Thế mà Đại Hắc thở còn chưa thở gấp, Lâm Nhất ngẫm lại cũng đúng, vài giây quay đi quay lại cái là qua.
Như vậy Đại Hắc có thể mang thai sao? Bác sĩ Lâm rơi vào trạng thái vừa vô lực vừa lo lắng.
So với trâu đực tốc chiến tốc thắng, Phục Phong chính là marathon, tốc độ chỉ tăng không giảm, lại nói, cậu không thể hiểu vì sao lại đột nhiên đem ra so sánh…
Lâm Nhất gạt đi suy nghĩ lung tung trong đầu, ôm cỏ mới đặt xuống mặt đất, cậu nhìn về phía trâu đực còn đang phẫn nộ, rồi lại không có cách nào xông lên.
“Không ngừng cố gắng.”
Lâm Nhất nhanh chân đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa gỗ.
Về phòng uống một bát nước, Lâm Nhất đưa bát đá trong tay cho Phục Phong, “Có cách nào có thể làm trâu đực lâu hơn một chút không?”
Phục Phong uống hai ngụm nước, đặt bát đá xuống đất, dùng một loại ánh mắt "tôi không hiểu em đang nói cái gì” nhìn Lâm Nhất.
Thoạt nhìn ánh mắt thật đúng là rất đơn thuần, suýt nữa thì tin, Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, lười biếng dựa vào lưng Phục Phong, “Đừng giả ngu, em biết anh hiểu.”
Đặt bắp đã lột sạch sẽ lên trên tảng đá, Phục Phong nhắm mắt thiền, “Thuận theo tự nhiên.”
Lâm Nhất hái được chiếc lá cây đưa tới trước mắt nghiên cứu đường nét trên đó, “Còn gì nữa?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói bình tĩnh của Phục Phong vang lên: “Không có.”
Không có sao? Lâm Nhất nheo nheo mắt, chỉ có thể để Đại Hắc chịu thiệt rồi.
“Hôm nay ngày mấy tháng mấy?”
Mi mắt Phục Phong khẽ nhúc nhích, không chút hoang mang đáp, “Mười bảy tháng sáu.”
“Trả lời đúng.” Lâm Nhất quay đầu lại thơm một cái lên sau cổ Phục Phong, mút ra một vết đỏ, “Phần thưởng.”
Ngày tính bắt đầu dựa theo ngày cậu tới thế giới này, mỗi ngày đều lấy gai xương khắc vào trên cây cột trong phòng, nếu quên mất, có thể cậu cũng không thể nhớ lại được.
Cho nên cậu rất nghiêm túc dạy Phục Phong, như vậy sẽ có người giúp cậu nhớ kỹ.
Về phần muốn cho người trong thôn đều làm thì quá khó khăn, văn minh không thể chớp mắt có bước tiến lớn như vậy, từ từ làm đi, cậu chứng kiến người nơi này tiến bộ từng chút một.
“Ngày mai là mười tám tháng sáu.”
Giọng nói bên tai làm khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, “Cái này không có phần thưởng.”
“Vậy thì còn thứ gì có khen thưởng?”
“Hôm nay đã không có, ngày mai có.”
Gió thổi lá cây đung đưa, ánh mặt trời hắt xuống trên mặt Phục Phong để lại bóng loang lổ, trên vẻ mặt của hắn là dịu dàng.
“Em có một ý, anh nghe chút xem có thể làm hay không.”
Lâm Nhất nói kiến nghị mình nghĩ ra, cậu suy nghĩ rất lâu, chỉ có xây một bức tường vây quanh chiến hào mới miễn cưỡng hữu dụng.
Nếu vây thôn lại, từ bên ngoài nhìn vào là một tiểu thành, người tuần tra ban đêm chỉ cần tập trung ở cửa thành là được.
Sau hồi lâu, Phục Phong thoát khỏi trầm tư, “Dùng thứ gì?”
Đối phương bình tĩnh làm Lâm Nhất theo bản năng có chút căng thẳng, cậu nói ra hai chữ: “Dùng đất.”
“Đất sao?” Đáy măt Phục Phong hiện lên tia sáng, hắn than nhẹ ra tiếng, “Lâm, em thật thông minh.”
“Em biết.”
Trong lòng Lâm Nhất nghĩ chờ gặt lúa xong sẽ bắt đầu khởi công, dùng đất sét nung gốm, mấy người chú Quý hẳn là biết ở đâu có.
Đời sống hằng ngày hiện tại quả thật phong phú, rất tốt đẹp, cho nên càng thêm bài xích khủng hoảng với cái chết, Lâm Nhất nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên chân Phục Phong.
“Ngày nào đó khi anh rời khỏi thôn nhất định phải nhớ dẫn em theo.”
Ngón tay Phục Phong vuốt ve mặt Lâm Nhất, hắn nói: “Được.”
“Lâm!” “Lâm! Lâm!”
Rất xa có một bóng hình hoảng loạn chạy vội đến, đến đường cũng chẳng thèm nhìn, mạnh mẽ phá lùm cây hai bên.
Lâm Nhất nhìn mà hãi hùng khiếp vía, nếu thảo dược trồng bị dẫm lên thì chắc là sẽ hỏng mất.
“Gọi hồn đấy à.” Lâm Nhất vươn tay đỡ được thằng nhỏ suýt nữa thì chúi xuống đất, sờ sờ phía sau lưng nhóc, “Làm sao vậy?”
Trên khuôn mặt lem luốc của Cáp Y đầy nước mắt, đôi mắt nhóc đỏ bừng, “Lâm, mẹ đau bụng, chảy nhiều mồ hôi lắm.”
Sau khi mấy ngày trước Lâm Nhất đỡ đẻ cho một con heo, uy vọng trong thôn của cậu như mặt trời ban trưa, đuổi theo Phục Phong mà lên.
“Em đi một chuyến.” Lâm Nhất nói với Phục Phong liền túm Cáp Y nhanh chóng rời đi.
Cáp Y xoắn người giãy giụa, đôi mắt mong ngóng người đàn ông bất động dưới gốc cây, “Lâm, Vu còn chưa tới!”
“Có anh là được.” Lâm Nhất lạnh giọng đáp lại.
Cả đường đi chân không chạm đất chạy tới nhà Cáp Y, Cáp Lôi đang cuống quýt đi quanh mép giường, vừa nhìn thấy Lâm Nhất liền nửa kéo cậu ngồi xuống mép giường.
“Sao sắc mặt của chị lại kém như vậy?”
Mẹ Cáp Y không lên tiếng, chỉ là ấn bụng phát ra hơi thở rối loạn.
Không hề chậm trễ, Lâm Nhất lau mồ hôi trên tay đi, ngón tay đặt lên mạch đập trên cổ tay đối phương, nhắm mắt bình tĩnh lại.
“Lâm, mẹ…” Cáp Y muốn nói, bị Cáp Lôi trừng liền rũ đầu lau nước mắt ở khóe mắt một bên