Lâm Nhất bị câu chuột không yêu gạo kia của Phục Phong làm cho mơ phải ác mộng.
Trong mộng có một con chuột béo kích thước lớn dị thường, cả người lông xám dài ôm một đống cỏ dài, vừa gặm vừa nhả bã, nhả ra mặt cậu, sau đó… Cậu bị dọa tỉnh.
Dùng sức vuốt vuốt đầu tóc mướt mồ hôi, Lâm Nhất thở ra một hơi, nhìn một vòng ở trong phòng không tìm được người, cậu lại dang rộng tứ chi nằm ngửa về lại giường nhìn chằm chằm cái răng thú lớn bén nhọn kia mà ngẩn người.
“Lại đây.”
Phục Phong vừa xách theo sọt vào nhà nghe thấy tiếng Lâm Nhất liền tùy tay để sọt trên mặt đất, đi qua bế cậu từ trên giường lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua lông mày vẫn chưa giãn ra của cậu, “Tỉnh từ khi nào”
“Vừa mới.” Lâm Nhất nheo mắt, qua khe hở nhỏ cười nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, “Em mơ thấy một giấc mơ.”
Nghe xong một đoạn về giấc mơ kỳ quái, thái dương Phục Phong không dễ phát hiện giật giật, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhất hắn lộ ra một nụ cười nhạt, “Lâm, đúng thật là có con chuột lớn như thế, một con rất lớn, tham ăn tham ngủ, thích gặm cỏ.”
“…”
Đại não Lâm Nhất vốn vẫn chưa thanh tỉnh nháy mắt liền bừng tỉnh, bật ngồi dậy, suýt nữa va vào trán Phục Phong, “Thật… Thật sao?”
“Ừ.”
Hai mắt Lâm Nhất nhắm lại, thở dài thật sâu, “Dường như em lại có hứng thú với quá khứ của anh hơn rồi.”
Phục Phong chỉ hơi nhướng đỉnh mày, ý cười bên môi thu liễm đi, ánh mắt nhìn vào hư không, tựa như là đang suy tư gì đó.
“Hẳn là mọi người đã bắt đầu làm việc rồi nhỉ?” Lâm Nhất nắm lấy tay Phục Phong đặt bên miệng hôn vài cái vào lòng bàn tay, loay hoay xong liền rửa sạch mặt ra cửa.
Mặt trời giống như quả cầu lửa thiêu đốt, trong không khí không có lấy một gợn gió, giày rơm dẫm lên đi mà cảm thấy nóng ruột.
Lâm Nhất vén nhánh cây uể oải ỉu xìu rũ hai bên đường ra, liếc mắt nhìn mọi người đi chân trần phía trước, rồi lại nhìn nhìn ruộng đất vàng bị phơi khô, lập tức im lặng nuốt ngụm nước miếng.
Lúa được trải ra phơi trên mặt đất, để tránh chim đến ăn vụng, Cáp Lôi đánh tiếng dặn dò, mọi người thay phiên nhau đi đến, Lâm Nhất đứng ở xa nhìn một lúc liền xoay người đi tìm chú Quý.
Khi trở về trong tay cầm mấy cái công cụ, một cây gậy gỗ phía trước cột hai chiếc gai gỗ dài vót nhọn, dùng để làm cào lớn lật lúa, như vậy so với dùng giáo gỗ sẽ bớt việc hơn.
A Do đứng dưới mặt trời nhìn thấy người tới, đôi mắt lập tức trừng lớn, “Lâm, cậu ra đây làm gì?”
Nhìn y ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc dùng tay không nhấc lúa lên lật qua, Lâm Nhất nhịn không được mím môi.
Đầu đất quá mức lại có chút đáng yêu, một ý nghĩ quá kỳ quái, cậu đưa công cụ trong tay qua, “Dùng cái này lật lúa.”
A Do vươn tay nhận lấy, thử trước, sau đó làm vẻ mặt “thì ra còn có thể như vậy”, ngu ngơ đứng thừ tại chỗ.
“Chia cho những người khác nữa.” Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời cao, nhíu mày, “Bên chú Quý còn đang làm, chú nói làm xong sẽ mang đến ngay, chờ mọi người đều có sẽ nhanh hơn.” Nghĩ rồi cậu lại bổ sung: “Lật một lần là được, không cần lật mãi."
“Trở về đi.” A Do thở dốc, giống như xua chó con mà vẫy vẫy tay với Lâm Nhất, “Trong thôn chỉ có cậu là trắng, nhìn lâu cũng thấy khá xinh đẹp.”
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, sao lời này lại nghe bất bình thường như vậy.
Cậu xoay người đi quanh cọc gỗ, thỉnh thoảng sờ sờ dây đằng, suy tư gì đó, “Ly Ly mang thai rồi sao?”
Chọc đến chỗ thương tâm, trong mắt A Do bốc lên ngọn lửa hừng hực, “Không có, tôi đang nỗ lực!” Y đang thử nghiệm những tư thế tộc trưởng nói, hẳn là là có thể làm Ly Ly sinh con cho y nhanh thôi.
“Cố lên.” Lâm Nhất đá bay hòn đá nhỏ bên chân đi, rất không cho mặt mũi mà cười cực kỳ xán lạn, làm A Do suýt chút nữa thì tức điên.
Sau khi phơi lúa dưới mặt trời vài ngày, Cáp Lôi và mấy người đàn ông cường tráng cùng nhau dọn những cây đã sẵn sàng ra trước*.
(*)Chỗ này hơi mơ hồ, không biết có phải nói về lúa đã được phơi khô đầy đủ hay không.
Chọn một cục đá lớn, rất nhiều người cùng nhau đục một cái hố, sau đó dọc theo hình dạng đó khoan sâu vào.
Đây là cách mà tộc trưởng Đức Lỗ và mấy người lớn tuổi tay nghề xuất chúng nghĩ ra.
Sau khi Lâm Nhất xem qua cảm thấy tổ tiên thật ra rất thông minh.
Cậu chỉ là thuận miệng lung tung nói bừa một đống, bọn họ lại có thể tìm được điều hữu dụng bên trong.
Lấy một bó lúa bỏ vào bên trong hố đá, lại dùng gậy gỗ giã thóc thật mạnh để tách trấu, không có gì khó khăn, hoàn toàn là việc tốn sức.
Lâm Nhất rất tự biết thân biết phận yên lặng rời đi, chừa chỗ cho mấy tên đàn ông cường tráng mạnh mẽ đó.
Trong chốc lát, xung quanh đều là tiếng thùng thùng, thịch thịch thịch thịch thịch.
Nhiệm vụ của phụ nữ là dùng bồ nâng những hạt thóc đã nghiền lên lên không trung theo hướng gió, gió sẽ thổi trấu đi, hạt rơi xuống thẳng đứng sẽ được cất riêng ra.
Những hạt gạo tấm* cũng không bị bỏ sót.
(*)hạt gạo tấm là các hạt gạo vụn, bị vỡ, không tròn hạt.
Không phải gạo trắng bóng, bên ngoài còn có một tầng màu vàng, Lâm Nhất vốc một nắm để trước mặt, một mình lầm bầm lầu bầu: “Là gạo lức nhỉ?” Chưa từng ăn thử, dường như thấy hai lần ở siêu thị.
Câu hỏi của cậu không ai có thể trả lời, chỉ có thể tự mình đoán xong tự mình suy xét.
“Mình nhớ rõ lần xuống nông thôn đó là mùa thu, nói như vậy là còn có trồng thêm một mùa nữa." Lâm Nhất lại bắt đầu vắt óc nghĩ cách tìm kế, “Mùa đông nơi này tuy rằng rất lạnh, nhưng cũng không dài, khí hậu cũng không khác nhiều với thành phố trước kia sống…”
“Lâm, cái này cứng quá, thật sự có thể ăn sao?”
Lầm bầm lầu bầu bị cắt ngang, thật vất vả sắp tìm được đường ra, Lâm Nhất quét mắt nhìn Cáp Lôi không biết tới gần từ khi nào.
Đối phương đang ăn hạt gạo, gặm tạch tạch, giống như là một con chuột đen cường tráng.
“Phải ngâm trước rồi dùng nước nấu.” Lâm Nhất nhìn mà thấy đau răng, cậu nhanh chân cản lại, đứng lên nói: “Cơm tập thể buổi tối tôi có thể nấu.”
Người ở đây đều lớn tiếng kêu hô hào, bọn họ đã ăn qua thịt người này nấu, vừa thơm vừa ngon.
Lâm Nhất nhếch miệng, “Chỉ nấu cơm, không bao gồm đồ ăn.” Trong nhà có cái tên đàn ông thích ăn dấm, không suy xét hậu quả một chút sẽ rất nghiêm trọng.
Vì thế tiếng thất vọng vang lên.
Đồ ăn phong phú, số lượng cũng đủ, Lâm Nhất vốn đang do dự có nên để Phục Phong đi tìm Đức Lỗ thuyết phục có thể có tài sản tư nhân nhất định hay không.
Ai ngờ cậu đã nghĩ người ở nơi này quá đơn giản.
Đạt tới điều kiện khách quan nào đó, con người sẽ không thỏa mãn hiện trạng, không cần chỉ đạo, bản năng thuận theo suy nghĩ nội tâm.
Giống như là quy luật tự nhiên, bất kỳ thời đại nào cũng giống nhau.
Làm người nhà của Vu, Lâm Nhất nắm phần chính, sau đó là Đức Lỗ, Cáp Lôi, mỗi nhà cử ra đại diện