Quan sát tỉ mỉ một phen, nhìn thấy trên người hắn vết máu loang lổ, Tuyết Nhi giật mình:
- Trường Tiên Rên Rỉ?
Nàng tự nhiên nhận ra hung khí đại danh đỉnh đỉnh của Nhị tiểu thư, trong lúc nhất thời sắc mặt cổ quái:
- Chết ở trong tay Nhị tiểu thư cũng tốt, miễn cho ta tự mình xuất thủ lộ ra chân tướng.
Nàng biết phế vật này người yếu nhiều bệnh, là tuyệt đối không gánh được Trường Tiên Rên Rỉ, chú định chỉ có thể ở trên giường chờ chết.
Nghĩ tới đây nàng liền quay người rời đi, một đường trở lại gian phòng của mình, xác định xung quanh không ai, mới vừa cắn hạt dưa vừa lấy giấy bút nhanh chóng viết:
- Công tử thân khải: Sở tiểu thư vẫn là thân hoàn bích, hai người chưa động phòng.
Mặt khác xin công tử yên tâm, ta sẽ mau chóng diệt trừ Tổ An, nghĩ đến không được bao lâu, công tử có thể nghe được tin tức tốt.
Mới đầu nàng viết Tổ An không cứng được, nhưng do dự một chút vẫn xóa bỏ, bởi vì nàng rất khó giải thích tiền căn hậu quả, tiềm thức cũng không muốn công tử biết nàng bị nam nhân khác chạm qua.
Nghĩ đến hỗn đản Tổ An kia hôm nay ở bên hồ nước sờ loạn nàng, về sau ở trong phòng lột sạch quần áo ngắm nhìn hết thân thể, nàng liền hận đến nghiến răng, hung hăng cắn mấy hạt dưa, nghĩ thầm để hắn chết ở trong tay Nhị tiểu thư, thật quá tiện nghi hắn, lúc đầu nàng dự định để hắn sống không bằng chết.
Trong đầu lại hiện ra đêm nay Sở Sơ Nhan để nàng thị tẩm sự tình, nàng cắn chặt răng môi, tại mật tín bên trên bổ sung một câu:
- Mặt khác không biết có phải ta đa tâm hay không, luôn cảm giác tựa hồ Sở tiểu thư đã hoài nghi ta, xin công tử nắm chặt thời gian áp dụng kế hoạch.
Viết xong nàng gói thư lại, sau đó triệu hoán một con Tiểu Ưng xinh đẹp, cột thư vào trong chân nó:
- Nhanh mang đến cho công tử.
Tựa hồ Tiểu Ưng kia rất thông nhân tính, nhanh chóng vỗ cánh, biến mất ở trong bầu trời đêm.
Trong phòng Tổ An cũng không biết mình vừa mới thoát một lần sát cơ, hắn đặt tất cả lực chú ý lên rút thưởng, thời điểm rút đến lần thứ mười, con trỏ cuối cùng không có dừng ở trên phím cách, mà rơi vào phím số 1.
Trên màn hình giả lập xuất hiện một bình thuốc màu đỏ, chỉ thấy phía trên viết: Tin Xuân Ca (tiểu).
Giới thiệu vắn tắt: trong vũ trụ, một mực lưu truyền câu nói "Tin Xuân Ca, được vĩnh sinh", thuốc này có thể nhanh chóng bổ đầy HP, chỉ cần ngươi không tử vong tại chỗ, tổn thương nặng hơn nữa cũng có thể làm cho ngươi đầy máu phục sinh.
- Tin Xuân Ca?
Lúc này Tổ An thật rất hoài nghi, người sáng tạo cái bàn phím này là người ở địa cầu, nhưng mặc dù địa cầu khoa học kỹ thuật phát đạt, cũng tạo không ra thứ này a.
Lựa chọn rút ra, Tổ An cầm ở trong tay nghiên cứu, nhìn không khác bình hồi huyết đan trong game, nghĩ đến bây giờ cả người thoi thóp, hắn không dám trì hoãn, trực tiếp uống cạn sạch, vạn nhất tay run rẩy không cầm chắc, rơi ở trên mặt đất vậy thì không đau chết mà sẽ tức chết.
Chất lỏng màu đỏ chảy vào trong bụng, hắn cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua toàn thân, những vết thương kinh khủng kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được kết vảy, ngay cả địa phương trước đó bị sét đánh cháy đen cũng tạo ra làn da mới.
- Ta sát, hiệu quả tốt như vậy?
Tổ An lập tức ngồi dậy, không còn cảm giác mệt mỏi đau nhức, thân thể đã khôi phục bình thường.
Cái đồ chơi này quả thật là thần dược, có thuốc này, vậy mình chẳng phải là tồn tại giết không chết?
A, Tin Xuân Ca (tiểu), chữ tiểu ở đằng sau là có ý gì?
Tổ An suy nghĩ một chút, hẳn giống như trong trò chơi, thuốc này cũng có hạn mức trị liệu, nếu đẳng cấp của mình cao, HP quá nhiều, nó cũng chưa chắc làm đầy máu được, không biết hạn mức cao nhất của nó là mấy phẩm, con mẹ nó cũng