Lục Địa Kiện Tiên

37: Huynh Đệ Tình Thâm 2


trước sau


Vị Đàm huynh kia nhìn thoáng qua Tổ An có chút ngơ ngơ ngác ngác ở cách đó không xa, lập tức ngầm hiểu, Sài Lang Cốc là địa phương nào, chỗ hủy thi diệt tích tốt nhất, thường thường dùng để giải quyết một vài mục tiêu không tiện công khai giết, những năm này bọn hắn làm chuyện như vậy sớm đã xe nhẹ đường quen:
- Yên tâm, ta giúp ngươi giải quyết hắn.

Mai Hoa Thập Nhị chắp tay:
- Vậy thì đa tạ Đàm huynh!
Tổ An nhìn thấy vị Đàm huynh kia cầm đao đi về phía mình, vẻ mặt không khỏi phiền muộn: Hai ngươi trình diễn huynh đệ tình thâm, sao cuối cùng gặp nạn lại là ta chứ.

Hắn đang suy nghĩ có nên bại lộ tu vi hay không, bỗng nhiên trợn mắt, bởi vì Mai Hoa Thập Nhị phảng phất như một con báo, từ phía sau nhào tới, che miệng của Đàm huynh, sau đó đao cắt qua cổ một cái.

Đàm huynh che cổ liều mạng lui lại, vẻ mặt không thể tin chỉ vào hắn:
- Ngươi! Ngươi!
Mai Hoa Thập Nhị dùng khăn tay lay vết máu trên đao:
- Giết ngươi đã có thể được bang chủ ban thưởng, lại có thể một người độc chiếm tất cả tiền tài ngươi giấu, tại sao phải chia đều với ngươi?
- Ngươi nhất định! sẽ chết! không an lành…
Đàm huynh che cổ ngã rầm trên mặt đất, thời điểm chết con mắt trợn thật lớn, từ đầu đến cuối không có nhắm lại.

- Chửi mắng chỉ là người vô năng mà thôi.

Mai Hoa Thập Nhị cắm đao vào vỏ, đi về phía Tổ An.


- Tổ huynh ngươi không cần sợ hãi, hắn là phản đồ của bang hội chúng ta, người người có thể tru diệt.

- A!
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác trong miệng hắn xưng “Tổ huynh” cực kỳ chói tai, dù sao gia hỏa vừa rồi hắn mở miệng gọi huynh đệ thân mật, hiện tại đã chết không nhắm mắt nằm ở trên mặt đất a.

Sau đó đi đường, bầu không khí có chút ngột ngạt, thẳng đến cảm nhận được không khí tươi mát hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần, lúc này tâm tình của Tổ An mới bình phục, nghĩ đến nguyên nhân hẳn là thiên địa nguyên khí dư thừa, khó trách thế giới này không ít người đều có thể tu luyện.

Sau đó trên đường đi thật không có gặp được nguy hiểm gì, nơi này dù sao cũng tới gần biên giới thành trấn, hung thú ở Long Ẩn Sơn đều trong núi sâu, chỉ thỉnh thoảng sẽ chạy ra một hai con mà thôi, coi như chạy ra, cấp bậc cũng sẽ không quá cao.

- Ah, ngươi đến Sài Lang Cốc làm gì thế?
Bỗng nhiên Mai Hoa Thập Nhị nghĩ đến cái gì, có chút kỳ quái hỏi thăm.

- Vị Kỷ thần y trong thành ban bố một nhiệm vụ thu thập Cẩu Bảo, ta đến thử vận khí.

Lúc này biểu lộ của Tổ An muốn bao nhiêu chất phác thì có bấy nhiêu chất phác.

- Chỉ bằng ngươi?
Mai Hoa Thập Nhị cười ha hả, ngay cả hắn cũng chỉ dám đi ở biên giới Sài Lang Cốc, gia hỏa này lại không biết trời cao đất rộng chạy đi tìm Cẩu Bảo?
Tổ An cười hắc hắc nói:
- Ta đi thử thời vận, vạn nhất tìm được chút thi thể của Cương Liệt Hắc Sài thì sao.

Mai Hoa Thập Nhị xem thường liếc qua, nghĩ thầm tiểu tử này quả nhiên là đồ ngu xuẩn, bất quá hắn vẫn nhịn xuống, dù sao vạn nhất để đối phương nửa đường bỏ cuộc, mình còn làm sao hoàn thành kế hoạch:
- Bất quá ngươi đã là con rể Sở gia, hoàn toàn có thể trả tiền xem bệnh nha?
Quy củ bên Kỷ thần y kia hắn cũng từng nghe nói một chút.

Tổ An thở dài:
- Không sợ huynh đệ cười chê, con rể như ta ở Sở gia nào có địa vị gì đáng nói, tất cả mọi người xem

thường ta, làm sao sẽ cho ta tiền, vẫn là huynh đệ ngươi tốt, lâu như vậy cũng chưa quên ta.

- Đúng vậy, hai huynh đệ chúng ta thân như ruột thịt nha.

Mai Hoa Thập Nhị nghĩ thầm gia hỏa này vẫn có mấy phần tự biết rõ.

- Đúng rồi, nghe nói Sở gia tiểu thư rất xinh đẹp đúng không?
Sở tiểu thư cao cao tại thượng, hắn căn bản không có cơ hội nhìn thấy, chỉ từ đồn đại biết được mà thôi.

- Như cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần.


Tổ An ăn ngay nói thật, lão bà tiện nghi kia đúng thật là có chút tư sắc.

- Cảm giác sướng hay không??
Mai Hoa Thập Nhị nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt hèn mọn.

Tổ An âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại đáp:
- Vừa trắng vừa mềm lại mịn, thoải mái muốn ngất ngây.

Mai Hoa Thập Nhị nuốt một ngụm nước bọt, chua chua nói:
- Tiểu tử ngươi diễm phúc cũng không cạn nha.

Đến từ Mai Hoa Thập Nhị, điểm nộ khí +99!
Tổ An vui vẻ, xem ra lại là một con cóc, mình ăn không được thiên nga, lại ghen ghét người ta ăn.

Trong không khí truyền đến một trận gió tanh, cách đó không xa có một ít xương cốt tán lạc, nhìn không ra khi còn sống là động vật gì, Mai Hoa Thập Nhị cười hắc hắc:
- Rơi vào trong miệng hung thú khác, chết tốt xấu gì còn có một khung xương, nhưng rơi vào trong tay Cương Liệt Hắc Sài, xương vụn cũng không còn.

Bây giờ đã tới gần Sài Lang Cốc, bốn bề vắng lặng, hắn cũng không sợ đối phương nửa đường bỏ cuộc.

- Phía trước chính là Sài Lang Cốc rồi sao?
Tổ An loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một sơn cốc, giả ra dáng vẻ sợ hãi bắt lấy cánh tay của Mai Hoa Thập Nhị.

- Đại ca ngươi lợi hại như vậy, lát nữa nhất định phải bảo hộ ta.

- Đúng vậy, phía trước chính là Sài Lang Cốc, ta nhất định sẽ tận sức “bảo hộ” ngươi.


Mai Hoa Thập Nhị cười gằn.

- Tổ An a Tổ An, ta cũng có chút bội phục ngươi, ngươi nói tại sao người có thể ngu xuẩn như thế, lần trước thiên lôi không có đánh chết ngươi, lần này lại chủ động đụng vào ta.

Vẻ mặt Tổ An “kinh hoảng”.

- Đại ca, ngươi có ý gì?
Vốn dự định đánh lén hắn, nhưng nghe được sét đánh, hắn liền quyết định trước án binh bất động, vừa vặn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút tình báo, thuận tiện thích ứng lực lượng của thân thể.

Dù sao cấp bậc của đối phương so với hắn còn hơi yếu một chút, hơn nữa hắn còn có dao găm và Độc Bình, không cần sợ đối phương chạy.

Mai Hoa Thập Nhị lấy tay đẩy hắn ra, thấy hắn giống như gà yếu té lăn trên đất, không khỏi càng xem thường, vỗ vỗ ống tay áo vừa mới bị hắn nắm qua:
- Hôm nay bản đại gia tâm tình tốt, nên để ngươi làm quỷ minh bạch, lần trước chính là ta đưa ngươi đến vùng ngoại ô, cột vào trên cây, không nghĩ tới thiên lôi lại không thể đánh chết ngươi.

 
 
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện