* Reng.....!reng.....!reng *
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Lục Đông Hoa nhanh chóng tắt đi, cô nằm trên giường thở dài một hơi, cô thật không muốn đi học chút nào, hằng ngày đều phải dậy sớm, cô sắp chán chết rồi đây này.
Ít phút sau cô lồm cồm ngồi dậy, trên người Đông Hoa là một chiếc váy ngủ hoạt hình dài, trông vô cùng đáng yêu, cô buộc gọn tóc lên để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vốn có của mình, nhan sắc này khiến bao người phải mê mệt.
Tuy cô chỉ mới 18 tuổi nhưng thân hình lẫn vẻ đẹp trong sáng của mình thì chẳng ai sánh bằng.
Đông Hoa thay đồ xong thì đi xuống dưới nhà, cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách chẳng thấy ba mẹ đâu cả, mọi ngày hai người đều ngồi phòng khách uống trà kia mà.
" Quản gia, ba mẹ con đâu rồi ạ " cô đi vào phòng ăn cất giọng hỏi quản gia Lưu.
" Ông bà chủ đã đi du lịch rồi thưa tiểu thư " quản gia Lưu từ tốn đáp.
Du lịch?
Ba mẹ cô đã đi du lịch từ khi nào? Mà cô vẫn không hay biết vậy? Đã thế hai người nở lòng nào đi bỏ cô.
" Tiểu thư ăn sáng đi còn đến trường nữa "
" Vâng "
Đông Hoa ngậm ngùi ngồi vào bàn ăn, ba mẹ cô cũng thật kỳ, đi mà không nói tiếng nào, hiện tại cô đang ôn thi nếu không mắc thi cử thì cô đã bỏ học mà bay qua đó theo ba mẹ mình rồi.
Có đời nào ba mẹ lại bỏ con cái để đi du lịch một mình không chứ?
Cô ăn được một chút thì tiếng chuông điện thoại reo, Đông Hoa cầm lên xem là số mẹ mình gọi, cô mau chóng bất máy để còn hỏi lý do vì sao lại bỏ rơi cô một mình ở nhà như vậy.
" Con gái cưng của mẹ dậy rồi à " tiếng bà Doãn Đông Thanh vang lên.
Bà đã canh giờ hết rồi, biết cô đã thức nên mới gọi, nhưng bà Lục vẫn cố ý hỏi con gái mình câu đó.
" Cưng gì chứ? Cưng mà bỏ con như thế à, tại sao ba mẹ đi du lịch mà không nói con biết " cô chu môi trách móc.
" Tại thấy con còn ngủ nên ba mẹ mới không làm phiền, khi nào con thi xong thì mẹ sẽ dẫn con đi du lịch sau, chịu không? "
" Con không thèm, con bắt đền mẹ đấy "
Đông Hoa làm nũng với bà Lục, tính cô trước giờ là vậy, vì cô là con một thế nên mọi sự cưng chiều đều thuộc về mình, từ nhỏ cho đến tận bây giờ Đông Hoa cứ thích làm nũng với ông bà Lục.
" Được rồi, về ba mẹ sẽ mua quà cho con, à mà quên, lát nữa chú Đạt đến đón con đi học đấy, sẵn tiện con mang theo quần áo của mình luôn đi "
Quần áo sao? cô đi học thì cần gì phải mang theo quần áo.
" Là sao mẹ, con không hiểu "
" Mẹ đã nhờ chú Đạt chăm sóc con giúp, chứ mẹ đi lâu như vậy để con ở nhà một mình cũng không an tâm, con qua nhà chú ở sẽ tiện hơn, vậy nhé, mẹ đi chơi đây "
Bà Lục nói xong thì cúp máy, Đông Hoa nhìn màn hình điện thoại tối om thì khóc không ra nước mắt.
Cái gì mà nhờ chăm sóc chứ? Bà Lục coi cô là con nít hay sao? Cô đã lớn rồi, cô cũng có thể tự chăm sóc bản thân mình được.
Với lại làm sao cô ở cùng Diêu Đạt được chứ, anh lúc nào cũng hức hiếp cô, bắt cô phải làm theo ý của mình, có chết cô cũng không qua đó đâu.
Vừa cúp máy tầm 2p thì Đông Hoa đã nghe tiếng xe chạy đến trước sân nhà mình, cô đoán chắc chính là Diêu Đạt đến, mới nhắc chưa gì đã có mặt rồi, cũng nhanh thật.
Từ ngoài đi vào là một nam nhân có thân hình cao lớn, khuôn mặt yêu nghiệt, trên người khoác lên bộ vest đen lịch lãm, đôi chân dài đang sải bước về phía cô, ánh mắt nhìn Đông Hoa đôi phần dịu dàng.
Diêu Đạt kéo ghế ngồi cạnh cô, anh cũng chẳng còn e dè hay ngại ngùng gì nữa vì ở đây đã quá quen thuộc với mình.
" Đi thôi " anh nhẹ nhàng nói.
" Con vẫn chưa ăn xong " cô nhìn anh đáp lại, do cô quen xưng là con nên gặp ai cũng đều nói như vậy.
Anh cau mày nhìn cô, Diêu Đạt đã cố tình đến muộn một chút để cho cô ăn sáng, vậy mà tới khi anh có mặt tại Lục gia cô vẫn ăn chưa xong, Lục Đông Hoa cô đang giỡn mặt với anh sao?
Lục Đông Hoa thấy sắc mặt anh thay đổi thì cô cũng mau chóng ăn hết phần của mình, thật, chẳng hiểu vì sao cô rất sợ khi nhìn thấy bộ dạng đó của Diêu Đạt, càng sợ hơn là bộ mặt tức giận của anh, ba mẹ cô thì cô không sợ mà ngược lại đi sợ anh.
Đôi khi cũng không hiểu nổi cô.
Diêu Đạt chẳng đáp lại câu nào, anh vẫn kiên nhẫn ngồi đợi cô ăn hết, ít phút sau đó hai người bước chân ra xe, anh tiếp tục nhìn cô cau mày, chẳng phải cô qua nhà anh ở sao? Tại sao trên người chỉ vỏn vẹn chiếc cặp nhỏ thế này.
" Đồ em đâu? " anh nhàn nhạt hỏi.
Anh đã đổi xưng hô từ khi Đông Hoa chỉ mới 10 tuổi, vì căn bản anh thích gọi cô như vậy hơn.
" Lấy đồ làm gì? " cô chớp chớp nhìn anh hỏi lại.
Cô vờ như không biết chuyện gì, cô không điên mà qua bên Diêu gia ở, qua đó chắc rằng anh sẽ cấm túc không cho cô đi đâu cả, Đông Hoa cô đã lường trước hết rồi.
" Lên xe " anh chầm chậm nói.
Đông Hoa nghe vậy liền vui mừng, cô nhanh chóng ngồi vào trong, thấy anh không phản ứng gì chắc là anh cũng chẳng nói tới nữa đâu, công việc anh bận như vậy chắc không rãnh thời gian đôi co với cô đâu nhỉ.
Trên xe không ai nói với ai tiếng nào, Đông Hoa thấy anh im lặng nên cô cũng lười mở lời trước.
Tầm 15p sau, một chiếc xe Audi đen phiên bản giới hạn dừng trước trường của cô, khiến ai nấy đều phải ngoáy đầu lại nhìn vì độ sang trọng của nó.
" Chú, ngày mai chú không cần đưa con đi học đâu, bắt chú chạy đến đây cũng rất phiền " trước khi vào trường cô không quên nói đôi lời với anh.
" Đừng nhiều lời, vào trường đi, trưa tôi đến đón em " anh trầm giọng đáp.
Diêu Đạt đã nhắc bao nhiêu lần rồi, anh thật không thích nghe cô gọi mình bằng chú, đã sửa nhưng cô vẫn như thế, từ từ anh sẽ dạy dỗ cô sau.
" Vâng " cô nói xong thì nhanh tay mở cửa xe, cất bước vào trong.
Ngoài mặt vẫn tươi cười với anh nhưng trong lòng đang thầm mắng chửi cái ông chú già như Diêu Đạt, suốt ngày chỉ biết ức hiếp cô, với bày khuôn mặt khó ưa đó ra, Đông Hoa cô thật muốn bóp chết anh cho xong.
Diêu Đạt nhếch môi cười nhìn cô, anh không muốn gây khó dễ cho cô mà chỉ là đang nghiêm khắc với cô một chút, anh làm như vậy thì cô mới sợ được.
Công việc anh bận thật nhưng cũng phải dành thời gian cho Đông Hoa, nếu như