Ở một nơi khác, sau khi rút lui về lại bang của mình thì hắn ta vô cùng tức giận, rõ ràng là bên hắn đông như vậy, thế là lại chịu thua năm người kia, điều đó khiến hắn rất khó chịu.
" Thế nào? " Cao Trấn hỏi.
" Bên hắn ta rất đông, chúng ta đấu không lại, nhưng trước khi con rút lui thì đã bắn trúng một người " Cao Viễn nhìn ba mình đáp lại.
" Là ai? " ông ta nghe con mình nói vậy thì lại muốn danh tính người đó.
Nếu như một trong những người thân cận của anh thì ông ta càng dễ ra tay hơn.
" Là một con nhỏ nào đó, cũng rất xinh đẹp "
Cao Viễn đã thấy mặt cô và Đông Hoa cũng vậy, đương nhiên phát súng đó không nhắm vào cô mà nhắm thẳng vào anh, cái hắn muốn là tính mạng của anh, nhưng cô lại không may mà bị trúng thôi, nếu có chết thì cũng không phải lỗi của hắn.
" Cái gì? Con nhỏ? " Cao Trấn nghe thế liền giật nảy mình.
" Ba làm gì mà phản ứng mạnh vậy, cũng chỉ là một người phụ nữ thấp hèn mà thôi "
Cao Trấn như không tin vào tai mình, thông tin bên cạnh Diêu Đạt có một người phụ nữ rất được anh sủng ái đã được lan truyền khắp nơi, và những ai động đến cô thì đều bị anh giết rất tàn nhẫn, vậy mà, vậy mà thằng con trai này của ông ta lại nhắm trúng Đông Hoa mà bắn.
Lần này thì chỉ có một con đường chết thôi.
" Mày có biết điều mày làm là rất ngu xuẩn hay không hả? Mày biết con nhỏ đó là gì của cái tên Diêu Đạt không? Mày động đến nó thì chắc chắn hắn ta sẽ không tha cho mày " Cao Trấn lớn tiếng quát.
" Vậy thì phải làm sao? Chúng ta còn người chống lưng phía sau mà, ba hãy gọi điện cho bên đó đi " lòng hắn bắt đầu lo lắng.
" Tạm thời con hãy bay qua Mỹ ở một thời gian, chuyện này để ba tính "
Cao Trấn chỉ có một mình hắn, nên ông ta nhất định phải bảo vệ cho hắn an toàn.
" Vậy con đi đây "
Hắn nhanh chân chạy đi, hắn thật sự không biết cô là người của anh, nếu biết vậy thì hắn đã không dại dột mà gây chuyện.
Cao Trấn kêu người sắp xếp cho hắn để rời khỏi đây, ông ta trong lòng cũng đang nơm nớp lo sợ, anh là một người có thù thì nhất định phải trả, nếu như anh tìm ra được Cao Viễn chắc có lẽ tính mạng của con trai ông khó mà giữ được.
Anh vẫn ở lại trong phòng cho đến khi cô tỉnh lại, Đông Hoa hết thuốc mê, lúc này cô từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt di chuyển đến anh thì lập tức dừng lại.
Diêu Đạt cũng nhìn chằm chằm vào cô không dời mắt, Đông Hoa cảm thấy chột dạ liền tiếp tục nhắm chặt mắt mình.
Cô chỉ sợ anh mắng thôi.
" Mở mắt ra " anh nghiêm nghị nói.
" Mấy giờ rồi anh " cô cười cười với anh.
Nhìn bộ dạng anh bây giờ tại sao cô lại cảm thấy lạnh người như vậy nhỉ?
" Nói, là ai? " anh dùng cặp mắt tra hỏi để hỏi cô.
" Em làm sao biết tên hắn ta được chứ "
Cho cô nhìn mặt thì cô có thể nhìn ra nhưng bắt cô nói tên làm sao mà cô biết đây, anh cũng biết cách làm khó cô thật.
" Tại sao em lại để mình bị thương hả? Còn không nói cho tôi biết, em muốn cãi lời tôi? " anh có hơi lớn tiếng với cô.
" Anh đang trách em à, là em đỡ thay anh viên đạn đó đấy, vậy mà còn lớn miệng nói như thế, dù sao em cũng là người bị thương, anh không biết đối xử dịu dàng chút hay sao? " cô tức giận mà nói ngược lại anh, nói xong thì cô cũng xoay người đi chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Đúng, là cô đỡ cho anh viên đạn đó, nếu không thì người nằm đây chính là anh chứ không phải cô.
Khi Đông Hoa phát hiện ra một người đàn ông đứng đó nổ súng về phía anh, thì cô không suy nghĩ gì mà đỡ thay anh một viên, làm sao anh biết được trong khi anh đang xoay lưng về phía người đó.
Là vì cô không nở thấy anh bị thương nên mới lấy thân mình ra mà đỡ cho anh, vậy mà anh lại không biết cảm ơn cô, đã thế còn buông lời trách móc, thật uổng công cô mà.
Diêu Đạt trong lòng lo lắng cho cô nhưng anh lại chẳng biết thể hiện ra, tính anh trước giờ luôn như vậy.
Cô ấm ức nằm đó, anh đúng là người đàn ông vô lương tâm nhất trên thế giới này, bộ cô muốn bị vậy lắm hay sao? Vì sợ anh la mắng nên cô mới cắn răng chịu đựng, đến khi chịu không nổi nữa mới ngất đi thôi.
Anh lúc nào cũng như vậy, cô thật không muốn nói chuyện với anh một chút nào hết.
Hai người cùng chung một nơi nhưng không ai nói năng câu nào, Diêu Đạt ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ, tính anh trước giờ chưa từng nói những lời ngon ngọt nên