Vào trong bà Lục cứ xem hết chỗ này đến chỗ kia, xem là con gái mình có bị thương ở đâu không? Thật sự bà rất lo lắng cho cô.
" Mẹ à, con không sao hết, mẹ đừng lo " câu nói này cô đã nói đi nói lại bao nhiều lần rồi, vậy mà mẹ cô vẫn không tin.
" Mẹ biết nhưng mẹ vẫn muốn xem, sau này con nên cẩn thận một chút biết chưa? "
" Con biết rồi mà "
Đông Hoa cười đáp, kỹ năng cô ngày một tiến bộ như vậy thì cần sợ gì những tên nhóc đó, bọn họ làm sao đánh thắng cô được.
" Đã điều tra ra ai chưa? " ông Lục Hoàng Nam đưa mắt nhìn qua anh.
" Em vẫn đang cho người điều tra, anh chị yên tâm " anh đáp, ông Lục chỉ gật nhẹ đầu để anh.
Nhìn thấy mẹ cô lo lắng thì anh lên tiếng để bà bớt lo đi, có anh ở đây thì cô nhất định không xảy ra chuyện gì cả.
Sau khi ám sát cô không thành công thì bọn họ cũng nhận cái kết đắng cho mình, tin này truyền đến tai Chu Vũ, chính hắn là người nhận vụ này nhưng bây giờ hắn biết được cô là người của Diêu Đạt thì hắn ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lúc đầu hắn không kêu người làm rõ về thân phận của cô và đây cũng là sơ suất lớn nhất của hắn.
" Cô bị điên hay sao mà dám động đến người của Diêu Đạt " hắn ta bực tức mà lớn tiếng trong điện thoại.
So với anh, hắn còn thua xa rất nhiều, hắn chỉ là một bang phái nhỏ, nếu như anh điều tra ra thì ngay cả mạng của hắn cũng không giữ được.
" Thì sao? Tôi muốn cô ta phải chết " Ngô Viên Vân nghiến răng đáp.
" Cô ta không chết mà tôi và cô là người chết trước đấy, cô muốn chết thì chết một mình, đừng lôi tôi vào "
Ngô Viên Vân cũng nhận được tin là kế hoạch thất bại, cô ta còn biết số người đó chính tay cô giết, cô ta chẳng thể tin là cô lại có bản lĩnh lớn như vậy.
" Anh đừng quên chúng ta chung một thuyền, nếu như anh không muốn bị giết thì trước tiên hãy trừ khử cô ta đi "
Hắn ta tức giận liền cúp máy, đúng là dính vào phụ nữ chỉ có mang lại rắc rối mà thôi, chuyện này chỉ có Ngô Viên Vân và hắn nếu như cô ta mà nói ra thì hắn cũng không sống được.
Lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao.
Anh và cô ở lại Lục gia ăn trưa xong rồi mới đến bang, gần đây cô bị thương nên cũng ít tới lui, bây giờ thì vết thương cũng đã không sao nên cô nhanh chóng bắt tay vào việc của mình.
Đông Hoa qua phòng thí nghiệm, nọc độc rắn mà lúc trước cô nhờ anh tìm cũng đã được Tâm Tự mang về, chỉ cần điều chế nữa thôi.
Còn anh thì ngồi ở phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn người Châu Khiêu.
" Điều tra thế nào? " anh trầm giọng hỏi.
" Bọn họ chỉ là lính đánh thuê, còn ai đứng đầu vẫn chưa rõ, chúng tôi vẫn đang điều tra thưa lão đại " Mộc Hỏa lên tiếng.
" Lần sau tôi không muốn nghe kết quả như vậy nữa, các cậu đừng để tôi phải nói nhiều "
Cả thành phố Tứ Xuyên này các bang phái nhỏ thì nhiều vô số kể, làm sao bọn họ có thể tìm ra nhanh như vậy được.
" Vâng lão đại "
Diêu Đạt ra hiệu cho bốn người đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa có bằng chứng nên anh không thể bắt cô ta về được, đợi anh có đầy đủ thì nhất định anh sẽ khiến cô ta sống dở chết dở.
Tầm chiều tối thì hai người về lại biệt thự, Đông Hoa vừa về tới phòng đã nằm dài trên giường, lưng cô bây giờ rất nhức, lúc sáng chỉ mới đánh nhau có một, chưa gì đã đau như vây rồi.
" Tắm thôi " anh đi tới bế cô đi vào phòng tắm.
" Em tự tắm được, anh buông em ra "
" Tôi nói lần cuối, em không có quyền từ chối tôi "
Diêu Đạt đặt cô vào chiếc bồn tắm rộng lớn, tay anh thuần thục cởi áo của cả hai ra, anh ngắm nhìn thân hình quyến rũ của cô thì bất giác trên môi anh hiện ra nụ cười gian xảo.
Cô thấy vậy thì xoay lưng về phía anh, tuy cô thích cơ thể săn chắc của anh thật nhưng Đông Hoa vì xấu hổ mà không dám liếc mắt tới.
" Muốn thử không? " anh vừa nói vừa cầm tay cô chạm vào cậu bé của mình.
Vừa chạm tới thì cô giật mình rút tay