Gặp Võ Kim Xuyên xong thì cô ghé qua phòng thí nghiệm của mình, còn một vài thứ cô chưa làm xong nên định làm nốt luôn.
* Reng....!reng....!reng *
" Tớ nghe đây " là Bảo Chiêu gọi nên cô nhanh chóng bất máy.
" Ngày mai tớ về, cậu ra đón tớ nhé " Bảo Chiêu vui vẻ đáp lại.
" Được, tớ biết rồi "
Bảo Chiêu đã thi xong nên được nghỉ, cô tranh thủ thời gian về đây chơi với Đông Hoa cũng như thăm gia đình mình.
Đông Hoa trong lòng liền vui hẳn lên, khá lâu cô chưa đi chơi nên tiện thể Bảo Chiêu về, ngày mai cô nhất định phải chơi thật đã.
Anh bên này đang ngồi trong phòng làm việc, trong thời gian chờ cô thì anh tiện tay xem chút công việc.
* Cốc....!cốc....!cốc *
" Vào đi "
" Lão đại, Ngô Viên Vân đã bị đuổi khỏi Ngô gia, cô ta đang thuê một căn hộ để ở, trong suốt những ngày nay cô ta vẫn không ra khỏi nhà " Châu Khiêu nói.
" Tiếp tục theo dõi "
Anh muốn xem cô ta ở trong đó bao lâu, với tính của Ngô Ninh thì đuổi cô ta đi là điều sớm muộn, ngay cả Ngô Duy con ruột của mình, ông ta cũng không thương tiếc gì mà đuổi đi.
Châu Khiêu ra ngoài không bao lâu thì Đông Hoa đi tới, cô không gõ cửa mà tự ý đi thẳng vào trong, đặc ân đó chỉ có mình Lục Đông Hoa làm được.
Cô theo thói quen ngồi lên đùi anh, tay choàng qua ôm lấy cổ anh, Đông Hoa nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh thì chắc đang giận cô chuyện gì đó.
" Lục Đông Hoa, sau này em còn thân mật với người đàn ông khác thì đừng trách tôi, để tôi thấy được thì nhất định tôi sẽ phạt em " tay anh siết chặt eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố gắng nhịn cười nhưng bộ mặt ghen tuông này của anh khiến cô không kìm được mà cười lớn, cô cũng hiểu lý do vì sao anh lại im lặng nãy giờ.
Thì ra là ghen với Ngô Duy sao?
" Bộ dạng ghen tuông này của anh rất đáng yêu đấy " cô cười cười trêu chọc.
Ghen? Anh làm gì biết ghen chứ.
Chỉ thấy khó chịu khi cô cười nói với những người đàn ông khác thôi, như vậy cũng gọi là ghen nữa sao?
" Có nghe rõ không? " anh lạnh giọng nói.
" Nghe mà, em yêu anh "
Cô nói xong thì nhướng người hôn lên môi anh, lần này là cô chủ động, Đông Hoa dùng mọi kỹ năng của mình để hôn lấy đôi môi bạc mỏng của anh, cô nhẹ nhàng mút cánh môi sau đó đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình vào trong khoan miệng anh, cô hôn không tốt như anh nhưng như vậy là quá tốt với cô rồi.
Cô gái này ngày càng biết nịnh nọt đấy.
Làm sao anh có thể để cô chủ động được chứ, Diêu Đạt đỡ sau gáy cô để nụ hôn được sâu hơn, anh bắt đầu lật ngược tình thế lại, môi, lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau không rời.
Hôn đến khi cô mất hết dưỡng khí thì anh mới chịu buông ra, cả thân cô mềm nhũn dựa vào người anh, mỗi lần hôn xong cô đều phải thở gấp như vậy.
" Thế nào? Em hôn đã tốt hơn chưa? " cô vừa hỏi nhưng tay lại vẽ vẽ trên ngực anh.
" Tôi sẽ dạy em ngày một tốt lên "
Cô bĩu môi để anh, ai cần anh dạy chứ, cô tự học được, với sự thông minh của cô thì không gì làm khó được Lục Đông Hoa này.
Ngồi lại một chút thì cả hai bắt đầu về lại Diêu gia, hôm nay cô phải ngủ sớm, ngày mai còn phải chừa sức đi chơi với Bảo Chiêu.
......................
Chưa được 6 giờ sáng thì cô đã thức dậy, còn thức sớm hơn cả anh, bởi vì hôm nay Bảo Chiêu có chuyên bay sớm nên cũng tới đây sớm, bây giờ cô chuẩn bị là vừa luôn.
" Em định đi đâu? " anh trầm giọng hỏi.
" Em đi đón Bảo Chiêu, hôm nay cậu ấy về, tiện thể bọn em đi chơi luôn " cô vui vẻ đáp.
Đông Hoa bận lựa đồ nên không thấy được sắc mặt của anh, cô tự ý quyết định mọi chuyện như vậy sao? Lúc tối anh cũng không nghe cô nhắc đến, sáng nay anh hỏi cô mới nói, cô không xem anh ra gì nữa đúng không?
" Không đi " anh nghiêm nghị nói.
Cô xoay qua nhìn anh một cái rồi tiếp tục lựa đồ, sáng sớm cô không muốn cãi nhau với anh, mặc kệ anh có cho hay là không thì cô vẫn phải đi.
Do chưa tới giờ nên cô ngồi lại chơi với anh một chút, Đông Hoa ôm anh để lấy lòng, cô chỉ đi có lát thôi, anh làm gì phản ứng mạnh vậy chứ.
Anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má phúng phính của Đông Hoa.
" Cho em đi chơi với Bảo Chiêu, tối em về nhé " cô cười cười để anh.
" Không " anh lạnh lùng đáp.
Cô hít thở một hơi thật sâu để kìm chế lại cơn giận của mình, anh lúc nào cũng vậy, ép buộc cô phải làm theo mọi thứ anh đặt ra mà anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô, cô có quyền tự do riêng của mình mà.
" Em đi chiều sẽ về, được không? " cô vẫn nhỏ giọng với anh.
" Không là không " vẫn là một câu đó.
" Anh không có quyền cấm em, nhất định hôm nay em phải đi bằng được " cô lớn giọng nói.
Vẻ mặt không vui của anh hiện ra, đôi mày kiếm cũng nhíu lại khi thấy thái độ đó của cô, anh không thích cô như vậy, càng không thích cô cãi lời mình, vậy mà hôm nay cô lại làm hành động mà anh ghét nhất.
" Em đừng chọc giận tôi, nếu hôm nay em dám bước ra khỏi cửa thì sau này em đừng đặt chân tới đây nữa " anh nghiến răng đáp lại, anh phải cố gắng lắm để bản thân mình không tức giận với cô.
" Là anh đuổi em, được thôi, em sẽ không bao giờ quay lại đây, dù anh có năn nỉ thì em cũng không về "
Cô nói rồi thì xoay người đi một mạch ra ngoài, ngay cả xe cũng không lấy, Đông Hoa tức đến không nói nên lời, vì chuyện này mà anh lại mở miệng đuổi cô, được, cô sẽ không trở về căn nhà đó nữa, anh đúng là đồ khó ưa.
* Xoảng *
Diêu Đạt nổi điên lên, anh cầm tách trà đạp mạnh xuống đất, từng miếng thủy tinh rơi khắp sàn nhà, người hầu lúc này cũng giật thót tim, quản gia Phù đứng đó cũng không dám nói lời nào.
Bốn người Mộc Hỏa cũng có mặt ở đó, bọn họ nhìn là biết anh đang tức giận đến mức nào rồi, tính cách hai người đều như nhau, không ai chịu nhường ai cả, cả đám đang cầu nguyện, mong là đừng trút giận lên bọn họ.
" Lão đại có cần cho người đi theo Đông Hoa không? " Huỳnh Điêu hỏi.
Do đều là người một nhà nên bọn họ đã quen gọi tên cô và anh cũng không phản bác.
" Không " âm thanh anh phát vô cùng lạnh lùng.
Nếu cô đã muốn đi, vậy thì anh cũng sẽ không ngăn cản nữa, anh không bao giờ đi năn nỉ cô trừ khi cô chịu xin lỗi mình, anh làm vậy là sai sao? Anh cũng vì lo cho cô thôi, tại sao cô không suy nghĩ mọi việc mà anh đã làm.
Đông Hoa đi khoảng một đoạn thì bắt taxi đến sân bay để đón Bảo Chiêu, trong lòng cô không ngừng mắng chửi anh, anh nghĩ cô không dám cãi lời anh sao? Sức chịu đựng của cô có giới hạn, cô không nhường nhịn anh nữa, đi thì đi, cô không sợ, về ở với ba mẹ còn vui hơn là ở cùng anh.
Nữa tiếng sau Đông Hoa tới sân bay, lúc này Bảo Chiêu cũng vừa bước ra, thấy bạn mình thì cô nhanh chóng chạy tới chỗ Bảo Chiêu.
" Bảo Chiêu, tớ nhớ cậu quá đi "
" Tớ cũng vậy, nào đi thôi "
" Được "
Hai cô gái xinh đẹp bước lên taxi, Bảo Chiêu thấy có chút nghi ngờ, tại sao hôm nay cô lại đi taxi vậy nhỉ?
" Xe cậu đâu? " Bảo Chiêu lên tiếng hỏi.
" Tớ chưa mua,