Khoảng 11 giờ trưa, anh và cô đã có mặt tại thành phố Tứ Xuyên, về đến Diêu gia, anh nắm tay cô đi vào nhà, quản gia Phù và người hầu trong nhà thấy cô thì lấp tức vui vẻ chào đón.
" Tiểu thư, mừng cô đã về " quản gia Phù từ tốn nói.
Đông Hoa bày bộ mặt ngây thơ nhìn ông, cô đang giả vờ thì phải giả vờ cho trót chứ, anh mà biết thì chỉ có tiêu đời cô.
" À dạ vâng, con chào bác " cô chớp chớp mắt để ông.
" Đó là quản gia Phù, em có cần việc gì thì cứ nói với ông ấy " anh lên tiếng.
Chắc vì do tai nạn nên cô mới bị như vậy, quản gia Phù cũng nhanh chóng đáp lại cô, còn anh thì cứ nghĩ cô không nhớ ra thật, nên lên tiếng giới thiệu.
" Em biết rồi " cô cười đáp.
Nói xong thì hai người lên phòng, cô mở tủ quần áo định lấy đồ để thay ra thì lại thấy có rất nhiều đầm ngủ hai dây, còn khá mỏng nữa chứ.
Anh đã mua chúng từ bao giờ, anh định cho cô mặc những bộ này hay sao?
Diêu Đạt thấy cô cứ đứng đó mãi, anh chầm chậm đi tới ôm cô từ phía sau, ánh mắt anh hướng về những bộ váy ngủ gợi cảm kia.
" Đẹp không? " anh nhàn nhạt hỏi.
Biết là chúng có đẹp thật đó, nhưng cô lại không dám mặc.
" Không đẹp " cô nhanh chóng trả lời.
Hôm qua anh đã nhờ người mua những bộ váy ngủ quyến rũ này về cho cô, anh tưởng tượng khi cô mặc lên chắc chắn sẽ rất hợp.
" Vào thay đồ đi, anh muốn xem " tay anh với đại lấy một chiếc váy đưa cho cô, sau đó kéo cô vào phòng tắm.
Cô thật sự rất muốn mắng anh một trận, tại sao lại ép cô mặc chứ, từ bao giờ anh tìm hiểu đến những thứ này vậy?
Một lát sau, cô nhìn bản thân mình trước gương, chiếc váy này gần như xuyên thấu từng da thịt cô, xấu hổ chết đi được, Đông Hoa đứng nhìn một chút thì cô quyết định bước ra ngoài, cô không thể ở mãi trong này được.
Diêu Đạt ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt mong chờ của anh từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào phòng tắm.
Khoảng khắc cô mặc chiếc váy ngủ màu đen bước ra khiến anh lặng người, thân hình nóng bỏng của cô xuất hiện ngay trước mắt anh, bộ váy này quả nhiên rất hợp với cô.
" Qua đây " anh ngoắt tay gọi cô đến.
Đông Hoa bước từng bước nhỏ đi đến chỗ anh, xem bộ mặt xấu xa của anh kìa, đã thế còn dùng ánh mắt thèm khát mà nhìn cô, biết vậy cô ở luôn trong đó cho rồi.
Thấy cô đi chậm nên anh nhanh chóng kéo tay cô lại, Đông Hoa ngã nhào giường, Diêu Đạt thừa cơ hội đó đã đè lên người cô.
" Em rất đẹp " anh trầm giọng lên tiếng.
" Em đó giờ vẫn đẹp mà " cô đưa tay sờ nhẹ lên ngực anh.
Anh cười lạnh, Diêu Đạt di chuyển tầm mắt mình xuống cặp đào to tròn của cô, anh thấy rất rõ đầu ti hồng hào của cô như đang mời gọi anh.
" Tại sao em không mặc đồ lót, muốn quyến rũ anh sao? Hửm " miệng anh nói nhưng tay thì lại sờ lên vòng 1 của cô.
Vì khi nãy đồ lót cô bị rơi xuống nước, chứ ai đâu mà rãnh đi quyến rũ anh, chỉ càng thêm mệt cho cô thôi.
" Không có, tại đồ em....!"
" Nhưng anh thích " lời nói của cô lại bị anh cắt ngang.
Diêu Đạt nhanh như chớp đã chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau không rời, nụ hôn càng lúc càng sâu còn phát ra âm thanh * chụt chụt *
Bàn tay hư hỏng của anh lần mò vào trong váy cô mê mẫn cặp đào kia, môi anh cũng dần di chuyển xuống và ngấm lấy bầu ng** của cô l*** m**.
" Ưm....!ưm " cô khẽ rên lên.
Từ lúc nào mà quần áo hai người đều nằm tất cả dưới sàn nhà, như vậy thì càng dễ cho anh thực hiện hành vi xấu xa của mình.
Bước dạo đầu xong thì anh bắt đầu dùng vật nam tính của mình đi sâu vào nơi ẩm ướt của cô, hai người đã quan hệ rất nhiều lần nhưng nơi đó của cô vẫn cứ ôm chặt lấy anh, khiến Diêu Đạt vô cùng sung sướng.
" Ưm....!ư....!chậm lại "
" Gọi tên anh "
" Ưm....!Đạt...!Diêu Đạt....!Chậm thôi "
Giọng nói cô cứ non nỉ vang vang bên tai anh, đã thế cô còn gọi hẳn cả tên của mình, Diêu Đạt như được tiếp thêm sức mạnh, anh không ngừng ra vào bên trong cô, hơn thế nữa, anh còn đưa cô lên đến đỉnh điểm.
Đông Hoa nằm dưới thân anh thở hổn hển vì quá mệt.
Vậy mà anh lại không thương tiếc mạnh bạo ra vào nơi đó của cô và còn đổi rất nhiều tư thế khác nhau, đặc biệt mỗi khi anh ra đều suất hết vào trong.
Anh và cô lăn lộn với nhau hơn 2 tiếng đồng hồ thì mới dừng lại, Diêu Đạt thấy vẻ mặt mệt mõi của cô thì có chút không nở, nên anh để cho cô nghỉ ngơi.
" Ông dặn đầu bếp nấu nhiều đồ ăn ngon cho cô ấy " anh thay đồ xong thì xuống phòng khách.
" Vâng thiếu gia, cậu có định đưa tiểu thư về Lục gia hay không? " quản gia Phù hỏi.
" Có "
Anh định tối nay sẽ đưa cô đến Lục gia, vì ông bà Lục đã mong chờ cô suốt mấy tháng nay, còn để cô gặp lại ba mẹ mình nữa.
Đến chiều, anh qua phòng gọi cô dậy, Diêu Đạt ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô thì bất giác trên môi anh nở nụ cười nhẹ.
" Dậy thôi " anh nhỏ giọng nói.
" Dậy ngay, anh đi ra trước đi " cô lên tiếng đuổi anh.
" Không thích, anh đã nhìn thấy hết rồi, nên em không cần phải ngại "
Diêu Đạt tiện tay với lấy chiếc váy gần đó mặc vào cho cô, sau đó kéo cô vào phòng tắm, tính cô chậm chạp như thế, không biết bao giờ mới rời khỏi giường đây.
Khoảng chừng 20p sau thì Đông Hoa đi xuống, cô vừa đi còn vừa ngáp vài cái, quả thật cô rất buồn ngủ, và cái lưng của cô như sắp gãy làm đôi vậy.
" Anh định đưa em đi đâu? " cô thấy anh nắm tay mình ra xe thì lên tiếng hỏi.
" Lục gia "
Về Lục gia thì đột nhiên lòng cô vui hơn hẳn, cô cũng rất nhớ ba mẹ mình, cô cứ tưởng ngày mai anh mới