Lục Dư Thành thuê xe ở Hàng Châu, Du Tích từ lúc ra khỏi khách sạn cho đến lúc lên xe vẫn luôn huyên thuyên hỏi hắn muốn đưa cô đi nơi nào.
Lục Dư Thành mặc cô lải nhải như thế nào cũng không chịu tiết lộ thông tin, chỉ nói: "Bạn nhỏ à, em có biết bất ngờ là gì không? Bất ngờ chính là đặt ở trước mặt em một chiếc hộp nhưng em lại không biết bên trong hộp có thứ gì."
Du Tích nhăn mũi: "Nhưng mà em thật sự rất tò mò..."
"Em tò mò thì sao, anh đây cũng sẽ không nói cho em biết, cho em tức chết."
"???"
Đang nói chuyện thì đột nhiên bị xen vào khiến Du Tích không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lục Dư Thành sáp lại gần cô, lông mi dài sắp chạm vào nhau, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, hắn thở dài một hơi thừa nhận thất bại.
Mùi hương bạch đào thật dễ chịu, Du Tích ngửi thấy hơi thở hắn mang theo vị ngọt ngào, đó là do cô đã ép Lục Dư Thành thay nước súc miệng vị bạc hà ban đầu của mình đổi thành dùng hương bạch đào của cô.
Du Tích sửng sốt, không nhận ra người nọ đã rời đi từ lúc nào, quay đầu nhìn lại, hắn đã ngồi vào trong khởi động xe.
Bắt đầu từ khi nào mà nếp sống của hai người từ một người bạn giường bình thường trở thành một đôi vợ chồng già rồi?
Du Tích nghĩ mãi không ra, nhưng cô dường như đang dần thừa nhận một điều, vào mỗi buổi tối, cô vậy mà có thể buông xuống ý thức phòng bị mà rơi vào cái ôm ấm áp ấy, đối với người mang theo tâm tư mẫn cảm tràn ngập đề phòng người khác thì đây là một chuyện không bình thường. Trước khi gặp Lục Dư Thành, Du Tích chưa từng phát hiện mình là một người con gái có thể tùy tiện ngủ với "người lạ". Mở ra một cánh cửa không có giới hạn, Lục Dư Thành chính là sự tồn tại đặc biệt sao? Du Tích chưa thể trả lời được câu hỏi này.
"Tới nơi rồi." Giọng nói của Lục Dư Thành kéo Du Tích đang suy nghĩ trở về hiện tại.
Trước mặt họ là một tòa nhà lớn có kiến trúc như một phòng triển lãm nghệ thuật. Du Tích có chút nghi ngờ nhưng thể xác lẫn tinh thần vẫn dựa vào người đàn ông đang nắm lấy tay mình, cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Lục Dư Thành, kéo tay hắn về phía mình: "Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?".
"Đem em đi bán." Lục Dư Thành lên tiếng trêu ghẹo cô, hắn quay đầu lại nhìn, thấy cô phồng má giơ tay, liền vội vàng ngăn lại Du Tích đang muốn nhảy dựng lên đánh mình.
Đi vào cửa lớn cách đó không xa có một máy bán vé, Du Tích lập tức đi đến đó. Theo ánh mắt của hắn, cô nhìn về phía tiêu đề trên cánh cổng soát vé khổng lồ màu hồng tím "Alice in Wonderland Global Fantasy Tour", Du Tích ngây ngẩn cả người.
*"Alice in Wonderland Global Fantasy Tour: tạm dịch " Alice lạc vào xứ sở thần tiên
Lục Dư Thành cầm lấy hai tấm vé, khoác tay lên vai cô: "Em thích không?"
Du Tích yên lặng cầm lấy tấm vé, giọng nói rất nhỏ mang theo nghẹn ngào: "Cảm ơn anh, Lục Dư Thành."
Cô chưa từng nói với hắn rằng mình rất yêu thích