Đặt xâu thịt trên vỉ nướng, bôi một ít dầu ăn, sau đó rắc một vài gia vị lên thì mùi thơm tuyệt vời nhanh chóng lan tỏa.
Lộ Ký Thu đưa tay lên quạt quạt, khuyết điểm lớn nhất không thể tránh khỏi khi nướng ở ngoài trời chính là khói dầu, dễ làm cay mắt.
Lại nói tiếp, thật ra Lộ Ký Thu cũng không giỏi về nướng, chỉ có thể học mấy động tác mà Lục Nhất Hành vừa dạy, chịu khó quẹt dầu và trở liên tục, không nướng thành cháy khét là giỏi lắm rồi. Nhưng dù sao so ra, Ông Y Y vẫn tiểu thư hơn một chút.
“Thực sự làm khổ cho em rồi, Ký Thu, em cũng biết chị còn phải đóng phim mà, nên không thể làm chuyện gì quá nguy hiểm được.”
Ông Y Y giải thích rất nhiều nhưng cô cũng không cần để ý toàn bộ, chỉ cần nghe một ít là đủ rồi.
Lúc Lục Nhất Hành và Phạm Thước trở lại thì những xâu thịt đầu tiên đã vừa nướng chín với màu vàng óng ánh bắt mắt.
Nghe tiếng, Lộ Ký Thu không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh đi ở phía trước, nhưng cũng không thấy anh gắn kết nhiều với Phạm Thước đi ở phía sau.
Khi vừa thấy ánh mắt của anh nhìn sang thì Lộ Ký Thu ngay lập tức chỉ chỉ xâu thịt đã nướng xong, ý bảo anh có thể ăn.
Ông Y Y cầm mấy xiên thịt trên tay chủ động chào hỏi, biểu cảm vô cùng ân cần, nói: “Anh Hành, đây là mấy xiên vừa mới nướng xong, anh ăn nhé!”
Lục Nhất Hành trực tiếp cắt đứt lời cô ta, đi vòng qua người cô ta, nói: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Ông Y Y cứng đờ, xoay người thấy Lục Nhất Hành đi về phía Lộ Ký Thu, khẽ mím môi, cố đè khó chịu trong lòng xuống, sau đó mới đi tìm Phạm Thước.
Lộ Ký Thu thấy anh đi tới thì vội vàng thả cái quạt trong tay xuống, cầm một xiên thịt vừa nướng xong, híp mắt cười nói: “Em mới nướng xong, anh nếm thử xem mùi vị như thế nào.”
Lục Nhất Hành thấy dáng vẻ của cô giống như trẻ con, có chút hưng phấn và khó kìm nén bộ dáng khoe khoang nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Anh đưa cả hai tay đang dính bụi bẩn của mình ra, thể hiện là bản thân không có cách nào tự cầm.
Lộ Ký Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy xiên thịt bò ngon nhất, đưa tới bên miệng anh để cho anh ăn một miếng.
Lại không kịp chờ đợi mà hỏi ngay lập tức: “Vị như thế nào?”
Lục Nhất Hành làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Không chỉ chín mà còn rất ngon.”
Nghe thấy anh khẳng định như vậy, lúc này, Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi.
“Em phải nướng thêm mấy xiên gà và rau, cô Y Mai không thể ăn nhiều thịt bò và thịt dê.” Lộ Ký Thu vừa nói, vừa đi về phía bếp nướng, tiếp tục bận rộn.
Lục Nhất Hành rửa sạch tay, sau đó cùng nướng với cô. Chẳng biết từ lúc nào, hai người ở chung cũng tự nhiên không ít.
Cách đó không xa, Lưu Đồng khom lưng đi đến bên cạnh chỗ mấy cameraman đang đứng, thấp giọng nhắc nhở: “Quay cận cảnh anh Hành với Ký Thu nhiều một chút.”
Mấy cameraman đều gật đầu, thể hiện đã hiểu rõ.
Kể từ khi ghi hình chương trình đến nay, đối với những cảnh quay của Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu, người hâm mộ rất mong đợi, nhưng sau khi cắt nối biên tập lại luôn luôn không còn quá nhiều hình ảnh. Cái này cũng là do tiến triển quan hệ của hai người quá chậm, dù sao so với họ thì cặp đôi của Ông Y Y bạo dạn hơn rất nhiều.
Nhưng hai ngày này, mọi người trong tổ tiết mục đều cảm nhận rõ ràng được, cặp đôi Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu này bắt đầu có tiến triển, hơn nữa cũng không giống như màn thể hiện của các nhóm khác.
Nói đơn giản, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ rất cảm giác của cặp đôi yêu nhau thật sự.
Ăn xong đồ nướng, Tiết Phong bày ra một bàn trà nhỏ, dựa theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, bọn họ có thể câu cá ở bên hồ. Nếu như câu được cá thì nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối đã có thể giải quyết xong.
Mỗi người một cần câu, cùng với một hộp mồi giun nhỏ.
Động tác Lục Nhất Hành thuần thục kéo giãn cần câu, một cái cần dài và một cái cần ngắn. Không thể không nói, tổ tiết mực thật sự rất nhọc tâm khi chuẩn bị đồ dùng đều là đồ đôi cả.
Lục Nhất Hành ngồi xổm xuống, móc mồi vào lưỡi câu rồi quăng dây xuống hồ, mới vừa quăng một dây xuống thì thì chợt nghe tiếng Tiết Phong gọi bọn anh.
“Nhất Hành, tiểu Thước.”
Lục Nhất Hành xoay người nhìn sang, đáp một tiếng.
Thì thấy Tiết Phong cầm một xiên thịt nướng còn thừa tới, “Các cậu lấy thịt này làm mồi câu nhé!”
Lục Nhất Hành đặt cần câu vào trong tay Lộ Ký Thu, sau đó đi tới chỗ Tiết Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên hồ ngoại trừ một đống camera thì chỉ còn lại hai người Lộ Ký Thu và Ông Y Y.
Ông Y Y cầm cần câu đi tới, hỏi Lộ Ký Thu: “Em sẽ móc giun vào lưỡi câu chứ?”
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế xếp, ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu nói sẽ làm.
Cha cô, Lộ Đông Tùng có sở thích câu cá, khi còn bé thường xuyên dẫn cô và Cẩm Vũ ra bờ sông câu cá, nên việc móc giun vào lưỡi câu này cô làm được, chỉ là rất nhiều năm rồi chưa có làm mà thôi.
Ông Y Y cầm cần câu có dây câu buộc sẵn nhưng chưa có mồi đến trước mặt cô, “Vậy em giúp chị móc một con nhé, chị không dám đụng vào cái con vật mềm mềm, bò loạn xạ này.”
Nhìn thấy lưỡi câu sáng chói trước mặt, Lộ Ký Thu thật sự muốn đổi thành cái gì mình cũng không biết làm. Nhưng ở đây có nhiều máy quay như vậy, chỉ có thể giúp cô ta mà thôi.
Cầm cần câu trong tay, một chân giẫm lên để tránh bị trợt rớt xuống hồ, bắt vài cái nhưng vẫn không cầm được dây câu, “Chị, chị đừng có đung đưa như vậy.”
Ông Y Y bĩu môi, không lộn xộn nữa.
Lộ Ký Thu khom lưng, bắt một con giun đất trong hộp còn đang dính bùn ra, đặt trong lòng bàn tay, vỗ nhẹ hai cái rồi đưa lưỡi câu qua, sau đó móc lên.
Ông Y Y đứng ở bên cạnh, cho rằng việc này rất đơn giản, không kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa cô ta cũng không hứng thú với việc câu cá. Thấy Lộ Ký Thu cả nửa ngày rồi mà chưa móc được mồi vào lưỡi câu thì tức giận nhất cần câu lên, hỏi: “Đã xong chưa?”
Lời còn chưa dứt