Trong bút ghi âm chỉ có một bài hát kia của cô, Lộ Ký Thu khó mà không nghĩ lung tung.
Coi như là vì hiệu quả của chương trình, nhưng cái bài hát trong bút ghi âm thì máy quay cũng sẽ không ghi hình được, người xem sẽ càng không hiểu rõ.
Đặt bút ghi âm xuống, Lộ Ký Thu một lần nữa nằm ngửa ra, nhìn đỉnh chóp của lều vải, đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Lặng lẽ thở dài một hơi, tự thuyết phục bản thân có lẽ là do cô quá kinh ngạc, giống như lúc cô nhìn thấy anh trên phim chứ thật ra cũng chẳng có gì to tát.
Lục Nhất Hành ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài của cô thì khóe miệng không khỏi nhẹ cười.
Lộ Ký Thu cũng không bấm dừng bài hát, mà cứ để cho nó phát lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Đang mơ màng chuẩn bị ngủ thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện phiếm.
“Cái bóng đèn kia chớp sáng liên tục, trong đêm tối đen như mực, có một bóng đen chạy tới.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nha, bóng đèn vỡ tan, phát ra âm thanh ghê rợn, người kia quay người lại, thì bị bóng đen đuổi tới bắt lấy.”
Ban đêm luôn luôn không thể thiếu những câu chuyện ma.
Lộ Ký Thu càng nghe càng thanh tỉnh, lập tức tỉnh cả ngủ, trở mình, trong lòng yên lặng cảm thán sức tưởng tượng của nhân viên công tác này thật phong phú.
Một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng trước mắt lại hiện ra hình ảnh vừa rồi mới nghe thấy. Lộ Ký Thu nhếch môi, không khỏi nuốt nước bọt, là cô tự đánh giá cao bản thân sao.
Kéo cao túi ngủ, một lần nữa xoay người, co người lại, hai cái tay nhỏ kéo mép túi ngủ, nhân viên công tác trực bên ngoài lều còn đang kể chuyện ma làm cho người ta cả người nổi da gà.
Khi Lộ Ký Thu đang yên lặng đếm cừu, muốn thay đổi lực chú ý đến một chuyện khác thì đột nhiên trên vai có thêm một cái tay.
“A!”
Lộ Ký Thu không thể khống chế kinh hô một tiếng, mở mắt ra, lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh, lúc này mới thở phào một hơi.
Thật ra, lúc các nhân viên công tác ở bên ngoài vừa mới bắt đầu kể chuyện ma, thì Lục Nhất Hành đã tỉnh.
Anh cảm nhận được Lộ Ký Thu lăn qua lăn lại, biết chắc là cô có khả năng đã nghe thấy, thậm chí còn sợ hãi đến mức không ngủ được.
“Anh ở đây,” Lục Nhất Hành thấp giọng nói, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng cô, “Yên tâm ngủ đi!”
Lộ Ký Thu cúi đầu xuống, nhìn hai người chẳng biết từ lúc nào đã gần sát nhau, hơi ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện, cũng không né tránh.
Bởi vì tại thời điểm này, động tác vỗ nhẹ của anh làm cho cô cảm thấy an toàn.
Xung quanh yên lặng, tiếng bước chân của nhân viên công tác bên ngoài lều càng ngày càng gần. Tiếp đó, thì nghe nhân viên công tác đứng bên ngoài lều hỏi thăm.
“Vừa rồi chúng tôi mơ hồ nghe được tiếng kêu, hai người không có sao chứ?”
Lục Nhất Hành không có ngừng động tác trên tay, cất giọng trả lời: “Không có việc gì!”
Nhân viên công tác đứng ngoài cửa ra vào dừng lại một lúc, cuối cùng mới đi ra xa.
Lộ Ký Thu và anh nằm nghiêng, đối mặt với nhau, người kể chuyện ma ở ngoài kia cũng không có tiếp tục. Được anh vỗ về nhẹ nhàng, dần dần cô lại chìm vào giấc ngủ.
Lộ Ký Thu không biết mình là đã quen thuộc sự quan tâm và chiếu cố của anh, hay là đã từ từ tháo bỏ phòng bị với anh, vậy nên lần này, cô không có chút nào né tránh với sự đụng chạm, tiếp cận của anh nữa.
Buổi sáng, trên đỉnh chóp của tất cả các lều vải đều phủ kín một tầng sương sớm.
Nhân viên công tác ở bên ngoài đi tới đi lui, Lộ Ký Thu trở mình, nửa tỉnh nửa mê sờ tìm điện thoại.
“7 giờ 10 phút, thức dậy nào!”
Giãy dụa ngồi dậy, nhìn thấy trên túi ngủ của mình được phủ một cái áo khoác, Lộ Ký Thu không khỏi ngơ ngác một chút, đây là…
Vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ có túi ngủ trống trơn, không thấy anh đâu cả.
Mặc áo khoác dày, cô mở tấm màn che cửa, khom người đi ra khỏi lều vải.
Cho dù đã là đầu ba tháng, nhưng gió lạnh sáng sớm vẫn làm cho người ta không chịu được, phải rùng mình một cái.
Lộ Ký Thu mặc áo khoác, trước tiên rửa mặt đơn giản một chút, rồi trở lại chỗ mọi người đang tập trung, mới phát hiện mấy người đang đau đầu vì nhóm lửa.
Hôm nay thời tiết hiển nhiên không bằng hôm qua, trời nhiều mây, so với hôm qua thì nhiệt độ cũng thấp hơn.
“Củi tối hôm qua nhặt về đều bị ướt, lõi củi đều bị thấm nước nên rất khó để bắt lửa.” Tiết Phong có kinh nghiệm nên chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
Lục Nhất Hành nhẹ gật đầu, cầm than củi dùng để nướng đồ ăn tối hôm qua tới, “Em thử cái này một chút.”
Phạm Thước cũng hỗ trợ xếp than củi lên, rồi nhóm lửa, cũng coi là giúp đỡ nhau chuẩn bị.
Lộ Ký Thu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, chẳng biết mình có giúp đỡ được gì.
Y Mai nhìn chung quanh một chút, thấy nhánh cây khô không còn thừa lại nhiều thì nói với Tiết Phong: “Anh đi nhặt thêm củi để mồi lửa đi, chứ không một lát nữa sẽ không đủ dùng.”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu vội vàng lên tiếng: “Để em đi nhé!”
Tối hôm qua, lúc ăn cơm cô có nghe được, đầu gối của Tiết Phong không tốt, hiện tại đi đường còn cần chống gậy, đây là di chứng do quay phim của ông khi còn trẻ.
Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn cô, vừa định đứng lên, thì đã nghe Lộ Ký Thu nói: “Em không biết nhóm lửa, nhưng việc nhặt củi này vẫn có thể.”
Cô cũng không thể đi cắm trại dã ngoại mà cái gì cũng không làm.
Vừa dứt lời, Ông Y Y từ nơi cách đó không xa đi tới, vừa tết tóc đuôi ngựa, vừa nói “Em với Ký Thu cùng đi .”
Phạm Thước nhìn hai người một chút, nhưng lại không nói gì.
Hai cô gái đi nhặt củi, tốt xấu gì cũng có bạn, vì thế bọn họ cũng yên tâm.
Lưu Đồng đứng ở bên cạnh, ra hiệu anh Lương đi cùng với Lộ Ký Thu.
Mỗi người cầm một cái giỏ, cùng nhau đi nhặt củi.
Lục Nhất Hành nhìn Lưu Đồng sắp xếp để anh Lương đi theo ghi hình thì cũng yên tâm, sau đó lại tiếp tục nhóm lửa. Dù sao hai vị tiền bối tuổi tác đều lớn rồi, thật sự là không để bị lạnh được.
Lộ Ký Thu không biết tại sao Ông Y Y lại có hứng thú với việc nhặt củi như thế, nhưng nếu cô ta đã muốn như vậy thì cùng đi với cô ta thôi.
Đi theo Ông Y Y cũng có một cameraman, bốn người bắt đầu đi kiếm củi.
“Ký Thu, hôm qua trên xe em có nói, em muốn trở về làm việc, là về công ty sao?” Ông Y Y hỏi cô.
Lộ Ký Thu đành phải thả chậm bước chân, trả lời: “Chị Mẫn gọi em trở về.”
“À, là như vậy sao.” Ông Y Y kéo dài giọng, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì.
“Với lại, hôm qua chị thật không phải, làm cho ngón trỏ tay phải của em bị rách.”
Nghe cô ta nói như vậy, Lộ Ký Thu không khỏi quay đầu nhìn cô ta một cái.
Hôm nay Ông Y Y làm sao thế, bình thường trước kia nói không quá ba câu là bắt đầu đổi giọng. Sao nay thật kỳ quái nha!
Ông Y Y dừng lại, nhìn cô rồi cười một cái, nói “Em đừng có nhìn chị như vậy mà.”
“Em nói đi, hai chúng ta ở cùng công ty cũng gần ba năm rồi nhỉ, vậy mà cũng chưa có cơ hội nói chuyện đường hoàng với nhau. Cuối cùng thì cũng cùng ghi hình một chương trình nhưng mỗi người chúng ta đều vội vàng yêu đương của riêng mình.”
Lộ Ký Thu xoay người nhặt lên cành cây khô bên chân, không thể đoán được Ông Y Y muốn nói gì, đành phải nghe cô ta nói tiếp.
“Em với anh Hành tiến triển thế nào nha? Chị còn chưa có xem tập đầu tiên của chương trình, nhưng mà trên mạng được phản hồi rất tích cực, chắc hẳn là tiến triển không tệ nhỉ?” Ông Y Y cùng cô sóng vai đi về phía trước, giọng nói chuyện giống như hai chị em tốt đang tâm sự với nhau.
“Nghe nói chị và Phạm Thước tiến triển rất nhanh.” Lộ Ký Thu thông minh đem chủ đề câu chuyện dời đi chỗ khác.
Ông Y Y mím môi, cười nói: “Hai chúng ta à, em cũng biết rất nhiều dân mạng đều nói tuổi của chị so với anh ấy thì lớn hơn, ngay từ đầu chị cũng lo lắng bọn chị sẽ khó hòa hợp, nhưng thật ra khi ở cùng với anh ấy, thì chị có thể cảm nhận được cảm giác yêu đương là như thế nào.”
Lộ Ký Thu không khỏi nhìn về phía chị ta, nếu như chỉ nghe thôi, thì cô cũng cho rằng Ông Y Y và Phạm Thước đã phát sinh tình cảm.
Chỉ là ngẩng đầu nhìn chị ta một cái, thì thấy Ông Y Y nhìn vào ống kính mà nói những lời này.
Thật là khiến người ta nghĩ không thấu.
Cất bước tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được hai bước, thì lại nghe Ông Y Y nói: “À, Ký Thu, em có biết theo sắp xếp ban đầu của chương trình, em sẽ cùng một nhóm với Phạm Thước hay không?”
Lộ ký Thu hơi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn chị ta, “Sắp xếp ban đầu là có ý tứ gì?”
Ông Y Y ngoẹo đầu nhìn cô, nói: “Em không biết?” đang đùa hay sao?
Lộ Ký Thu lắc đầu, cô chưa từng nghe nói. Trước khi chương trình chính thức ghi hình, cô hoàn toàn không biết gì về người đồng hành của mình cả. Đây cũng là do bên trong hợp đồng đã viết rõ ràng là muốn tạo ra cảm giác thần bí, làm sao chị ta lại biết được?
“Chị cũng là nghe bạn bè nói, em cũng biết, chị biết rất nhiều diễn viên, bọn họ có quen biết với Phạm Thước, truyền qua truyền lại, thì chị biết được.”
Hóa ra là như vậy
Ông Y Y thấy Lộ Ký Thu không có phản ứng gì, trong lòng nảy ra một kế, đưa tay lôi kéo Lộ Ký Thu, ra vẻ thần bí thấp giọng nói: “Em phải cẩn thận với anh Hành đó nha!”
“Vì sao?” Lộ Ký Thu theo bản năng hỏi lại.
Ông Y Y làm bộ cẩn thận nhìn hai cameraman bên cạnh một chút, bịt micro rồi nói nhỏ bên tai cô: “Trước đây, chị với anh Hành từng tham gia chung một bộ phim, anh ấy bảo người đại diện đưa cho chị một tờ giấy.”
Lời nói của Ông Y Y còn chưa dứt nhưng cũng đủ để khơi gợi hứng thú cho Lộ Ký Thu.
Như suy nghĩ của bất kỳ người trưởng thành nào, ít nhiều đều có