Không biết là bởi vì trời mưa đường trơn trượt nên tài xế mới cố ý chạy chậm hay sao mà thời gian dường như trôi chậm chạp hơn.
Tựa vào vai anh, hai người giống như đều có tâm sự riêng, ăn ý không nói gì cả.
Lộ Ký Thu đã hát qua rất nhiều dòng nhạc, nhiều bản tình ca, nào là đau đớn khổ sở sau khi thất tình, tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào như kẹo, cả mối tình đầu ngây ngô sinh động.
Đã từng hát nhiều thể loại như vậy nhưng lần này cô mới chính thức rung động ngoài đời.
Mọi chuyện phát sinh hôm nay đều không phải là mơ, cũng không phải đang đóng kịch.
Trở lại căn hộ 901.
Theo kế hoạch thì đêm nay sẽ trở về công ty, nhưng bởi vì trời mưa xối xả nên chuyến bay bị hủy, đổi thành sáng mai mới bay về.
Lục Nhất Hành gọi điện thoại thông báo cho Phan Mậu, bật chế độ rảnh tay rồi tiện tay ném điện thoại lên giường.
Vừa thay đồ vừa giải thích với Phan Mậu ở đầu bên kia điện thoại về việc thay đổi chuyến bay.
“Được rồi, anh nghe nói hôm nay cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Giọng nói Phan Mậu có chút trêu ghẹo.
Lục Nhất Hành mặc một bộ quần áo mới sạch sẽ, cầm điện thoại lên tắt chế độ rảnh tay, “Tin tức của anh cũng khá nhanh đấy!”
Phan Mậu cười hai tiếng. Tham gia ghi hình cho chương trình thực tế bên ngoài sẽ thoát ly khỏi người đại diện, nếu như anh ta không sắp xếp tai mắt của mình trong đó, thì không chừng Lục Nhất Hành sẽ tạo nên tin tức lớn đấy.
“Anh nói, mấy hôm trước đã gửi cho cậu kịch bản, cậu có xem chưa?”
Lục Nhất Hành đổi tay cầm điện thoại, trả lời: “Đã xem.”
“Đã quyết định nhận hay vẫn còn suy nghĩ?”
“Suy nghĩ một chút nữa.” Lục Nhất Hành tùy ý nói, nghe có vẻ không gấp gáp gì.
Phan Mậu sớm đã đoán được đáp án như vậy, nên chỉ có thể nhún nhún vai, tùy cậu ta quyết định vậy.
Dù sao hiện tại Lục Nhất Hành cũng không cần quay nhiều phim, thẳng thắn mà nói, anh là người đảm bảo phòng vé. Anh có đủ tư cách để chọn kịch bản, anh có thể diễn bộ phim anh muốn diễn, chỉ cần anh nghĩ nó tốt là được.
Đột nhiên, Lục Nhất Hành nhớ tới chuyện mà Lộ Ký Thu nói trong đình nhỏ.
“Ông Y Y có lai lịch như thế nào?”
“Ông Y Y” Phan Mậu hiển nhiên là hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút thì tiếp tục nói: “Là người cùng công ty với Ký Thu, thế nhưng không biết vì sao, nghe nói là lúc trước La Mẫn từ chối cô ta, nguyên nhân cụ thể thì không biết được.”
“Anh nhớ cô ta không có diễn vai nữ chính nào, bình thường chỉ là nữ thứ hai, nữ thứ ba, không phải là bạn thân thì cũng là tiểu tam, chưa từng đạt được bất kỳ giải thưởng nào. Người đại diện của cô ta vẫn luôn thổi phồng độ nổi tiếng của cô ta, nhưng cũng chỉ là công cốc mà thôi.”
Phan Mậu nói đến phân nửa thì dừng lại, không hiểu hỏi: “Làm sao mà cậu lại đột nhiên quan tâm đến Ông Y Y này, cô ta không giống như sẽ hợp với khẩu vị của cậu nha!”
Lục Nhất Hành lạnh lùng cười, bỏ quần áo dơ vào trong cái sọt, nói: “Hôm nay cô ta đi nhặt củi với Ký Thu, không lâu sau lại được cameraman đỡ về, nói là trật chân. Nhưng cái chân kia của cô ta không đỏ, không sưng, nhìn thế nào cũng rất giả.”
Ở trong giới giải trí này đã lâu, chỉ nghe Lục Nhất Hành đơn giản nói vài câu, Phan Mậu đương nhiên đã nhận ra có điểm không thích hợp.
“”Nếu quả thật là cô ta gây sự thì cũng không phải không có nguyên nhân. Dù sao dạo này La Mẫn cũng đang muốn chuyển hình tượng cho Lộ Ký Thu. Tục ngữ nói, một núi không thể có hai hổ, trong cùng một công ty, cho dù là vẻ ngoài hay tài năng, Lộ Ký Thu đều có nhiều fan hâm mộ hơn, chỉ cần cô ấy muốn đóng phim, tài nguyên nhất định so với Ông Y Y sẽ tốt hơn.”
Trong cùng một công ty, tài nguyên thì cũng chỉ có chừng đó, bây giờ Lộ Ký Thu vẫn chưa chuyển đổi hình tượng hoàn toàn, nhưng một khi tin tức đã truyền ra, thì khoảng cách với Ông Y Y sẽ càng ngắn lại. Giữa đường xuất hiện thêm một Lộ Ký Thu, cô ta dĩ nhiên là khó chịu rồi.
Cúp điện thoại, Lục Nhất Hành đứng ở cửa sổ tự hỏi trong chốc lát rồi cất bước đi tới căn hộ 902.
Với Lưu Đồng mà nói, mỗi lần Lục Nhất Hành tới thăm thì nhất định đều có chuyện quan trọng.
Mà lẫn này, hiển nhiên so với trước đây thì nghiêm túc hơn nhiều.
Dẫn Lục Nhất Hành vào phòng, Lưu Đồng hỏi thăm, “Anh Hành, có chuyện gì không?”
Lục Nhất Hành cúi đầu, động tác thuần thục tắt micro đi, nhìn xung quanh gian phòng.
“Đây là phòng họp của nhân viên công tác chúng tôi, không có máy quay hay thiết bị ghi âm.” Lưu Đồng giải thích rõ.
Lục Nhất Hành khẽ gật đầu, đơn giản đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn xem đoạn phim mà hôm nay anh Lương và A Huy đã quay.”
Nghe thấy vậy, Lưu Đồng ngẩn người, không hiểu hỏi: “Anh Hành, anh xem cái này để làm gì?”
“Hai khách mời cùng đi nhặt củi, một người ngã sấp bị thương ở chân, người còn lại thì bị mắc kẹt trong mưa khoảng một giờ, tôi nghĩ chúng ta có tư cách để hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra lúc đó.”
Lục Nhất Hành nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng ý của anh chính là muốn nói chuyện xảy ra lúc ban ngày, không phải là ngoài ý muốn.
Đạo lý này đương nhiên Lưu Đồng hiểu, hơn nữa lần nảy tổ tiết mục cũng có trách nhiệm.
Bởi vì A Huy không chung tổ, hình ảnh cậu ta quay được thì tổ Lưu Đồng không thể lấy được, chỉ có thể xem phim quay hình của anh Lương đưa cho Lục Nhất Hành trước.
Lục Nhất Hành cũng không muốn làm lớn chuyện, cho nên trước khi rời đi đã cho Lưu Đồng một “viên thuốc an thần”.
“Có lẽ là do tôi quá đa nghi, thế nhưng nếu không xem, tôi sẽ lo lắng.”
Lưu Đồng tiễn Lục Nhất Hành ra tới cửa, gật đầu ý nói bản thân có thể hiểu được.
Tại căn hộ 901.
Lộ Ký Thu vừa thay quần áo khác, thì nhận được điện thoại hỏi thăm của La Mẫn.
Ngồi ở trên giường, cô thuật lại chi tiết những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, nghe được La Mẫn ở đầu bên kia điện thoại than nhẹ một tiếng, Lộ Ký Thu có chút tự trách nói: “Thật xin lỗi chị Mẫn, lại để cho chị lo lắng.”
“Chị thở dài không phải là bởi vì cái này,” La Mẫn ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn xem lịch trình làm việc trên bàn, nói: “Làm sao có nhiều chuyện ngoài ý muốn và