Nghe Lục Nhất Hành hỏi như vậy, Lộ Ký Thu cũng theo bản năng nhìn một vòng quanh phòng trang điểm, hình như không có người mẫu nam mà Tào Húc nói.
Tào Húc giơ tay nhìn đồng hồ, thuận miệng nói: “Cũng sắp đến, dù sao cũng chỉ là chụp lưng, không cần phải trang điểm phiền phức.”
Vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài phòng trang điểm.
“Cậu xem, nói đến là đến.” Tào Húc cười, xoay người nhìn ra cửa, nhưng lại thấy trợ lý cầm điện thoại di động vội vã đi tới.
“Tổng giám, KEV nói bọn họ đi nhầm studio, lại đi đến studio ở Thị Nam.” Trợ lý vừa lau mồ hôi vừa cẩn thận thông báo.
Tào Húc nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi “Bọn họ làm ăn thế nào vậy, một nam một bắc mà cũng có thể nhầm sao?”
Nói xong thì hai tay chống nạnh đi qua đi lại trong phòng trang điểm, lấy điện thoại di động gọi cho KEV.
“KEV, chúng ta đã hợp tác bao nhiêu lần rồi, chẳng phải cậu cũng biết hôm nay chúng ta sẽ chụp hình ở đây sao. Được! Tôi mặc kệ cậu, bây giờ cậu nói cho tôi biết, bao giờ thì cậu có thể đến đây?”
“Nhanh nhất là một tiếng rưỡi, cậu có biết thời gian của nghệ sĩ bên này cũng rất quý giá không? Người ta chụp hình xong còn phải ra sân bay, sao mà cậu lại để người ta chờ là thế nào?”
Trong khi Tào Húc đang cố gắng kìm nén lửa giận, nói chuyện điện thoại với người mẫu KEV ở bên kia điện thoại thì lúc này, Lục Nhất Hành bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, đứng dậy nói “Tớ sẽ thay người mẫu nam kia để chụp hình.”
Tào Húc hơi sửng sốt, chần chờ nhìn anh, hỏi: “Cậu, cậu muốn chụp hình?”
Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu và Miêu Nhị đều quay đầu nhìn qua.
Anh muốn làm mẫu nam ư?
“Người mẫu của công ty kia chắc chắn đã sai, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nhiều lời cũng vô ích thôi.” Lục Nhất Hành không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh bàn trang điểm, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, “Để tớ chụp, bớt đi bao việc.”
Ban đầu, Tào Húc còn có chút do dự, nhưng Lục Nhất Hành đã nói như vậy, anh ta cũng không cần thiết cứng rắn chống đỡ, dù sao hôm nay việc chụp hình hôm nay cũng không thể trì hoãn được.
Cúp điện thoại, dặn dò trợ lý đi thông báo với công ty người mẫu kia, rồi nói với chuyên viên tạo mẫu tóc: “Như vậy, cậu tạo kiểu tóc cho Nhất Hành, tôi đi gọi điện thoại cho anh Phan một tý.”
Nói xong lại liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, xác định anh không nói giỡn, thì mới yên tâm rời đi.
Lộ Ký Thu đã trang điểm xong, nghiêng đầu nhìn anh đang ngồi bên cạnh, không kìm lòng được mà nhỏ giọng hỏi, “Thầy Phan bên kia không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ là chụp lưng, sẽ không có vấn đề gì.” Lục Nhất Hành ngồi thẳng người, để cho chuyên viên tạo mẫu tóc giúp anh tạo phồng tóc.
Huống hồ, ngoài quan hệ bạn tốt của anh và Phan Mậu, thì studio là của riêng anh, Phan Mậu giúp anh quản lý và đối ngoại cùng với làm công việc của người đại diện. Anh muốn làm gì, Phan Mậu chỉ có thể đề nghị chứ không có khả năng tác động đến anh.
“Ký Thu, chị giúp uốn tóc một chút nhé!”
Chuyên viên trang điểm bắt đầu uốn tóc, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng, nhưng tầm mắt không tự chủ mà liếc trộm anh trong gương.
Cho nên, bây giờ bọn họ cùng nhau chụp ảnh bìa cho tờ tạp chí.
Để phối hợp với chủ đề của thương hiệu hôm nay, chuyên viên trang điểm cố ý làm cho tóc Lộ Ký Thu uốn cong hơn, mang đến cảm giác dày phồng và tự do.
Lớp trang điểm không quá dày, nhưng cũng đủ tinh xảo, bởi vì hôm nay cần chụp nửa người và cận cảnh, trang điểm quá đậm ngược lại sẽ khó coi và không tự nhiên. Son môi màu nhạt, làm cho gương mặt vốn vô tội của Lộ Ký Thu càng thêm đáng thương, càng làm tôn lên khí chất ôn nhu trên người cô.
Hai người vừa tạo kiểu tóc xong thì Tào Húc cũng quay trở lại.
Đầu tiên là liếc nhìn trang phục và đầu tóc của hai người, hài lòng gật đầu nói: “Tốt vô cùng!”
Đưa tay nhận lấy trang phục mà trợ lý vừa mới ủi xong, nói: “Nhất Hành, trước hết, cậu mặc áo len này trước, coi thử có vừa không, nếu không thì tớ bảo bọn họ đi sửa lại một chút.”
Lục Nhất Hành đứng dậy, cởi áo khoác ra, làm cho áo thun trắng bên trong của anh bị kéo lên.
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế, thấy áo của anh không cẩn thận bị kéo lên làm lộ cơ bụng. Không biết sao, Lộ Ký Thu tự nhiên đưa tay giúp anh kéo áo thun xuống, mặc dù bên tai đã đỏ bừng từ lâu.
Lục Nhất Hành cởi áo ra, thấy cô cúi đầu, một bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo thun của anh thì không khỏi cong khóe miệng.
Tào Húc là người đứng gần nhất, làm bộ như không thấy hành động mờ ám của hai người, đưa áo len cho Lục Nhất Hành, ý bảo anh mặc vào.
Lộ Ký Thu lặng lẽ buông tay ra, sờ sờ vành tai đang nóng lên của mình, “Em đi thay quần áo.”
Nói xong cũng gọi Miêu Nhị đi ra khỏi phòng trang điểm.
Miêu Nhị cầm trên tay hai bộ quần áo, theo Lộ Ký Thu vào phòng thay đồ.
“Chị Ký Thu, mới vừa rồi có phải là thầy Lục ghen tị đúng không?” Miêu Nhị nhỏ giọng hỏi.
Lộ Ký Thu mím môi hỏi ngược lại: “Có sao?”
“Đương nhiên là có. Tổng giám Tào vừa nói có người mẫu nam chụp hình với chị, còn muốn ôm nhau thì thầy Lục phản ứng mạnh mẽ hơn nha!” Miêu Nhị trộm cười nói.
Lộ Ký Thu lấy bộ quần áo đầu tiên, trong lòng tự hỏi, Miêu Nhị vừa nói như vậy, hình đúng thật là vậy.
Bên kia, Tào Húc cầm quần áo chụp hình đến phòng thay đồ với Lục Nhất Hành.
“Tớ nói này, cậu thật sự để ý bạn gái của mình đến như vậy sao, cam nguyện làm mẫu nam còn không cần phải xuất đầu lộ diện nữa.”
Lục Nhất Hành nghiêng đầu nhìn anh ta, cố ý nói “Chẳng phải cậu nói tớ còn thiếu cậu một ảnh chụp trang bìa sao? Hôm nay đúng lúc này!”
Tào Húc nở nụ cười, nhìn xung quanh không có người, mới thấp giọng nói: “Tiểu tử cậu đừng có chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Không phải cậu sợ mẫu nam người ta ôm Ký Thu của cậu sao? Tớ là người từng trải, tớ hiểu hết đó nhé!”
Lục Nhất Hành nhấp mím môi, cười không có phủ nhận.
Đúng là anh ghen, huống chi anh cũng không phải là không thể chụp.
Hai người đang khi nói chuyện, nhiếp ảnh gia Đỗ Thành của UI đã đi cùng với mấy trợ lý tới.
Tào Húc giải thích đơn giản cho Đỗ Thành về việc Lục Nhất Hành sẽ thay thế nam người mẫu để chụp hình. Đỗ Thành sảng khoái nói không thành vấn đề.
Đỗ Thành vừa vội vàng sắp xếp thiết bị, vừa chào hỏi Lục Nhất Hành: “Chúng ta đã gặp một lần.”
“Khi nào vậy?” Tào Húc gương mặt hiếu kỳ.
Lục Nhất Hành cười gật đầu, nói “Trong một chương trình, lúc đó vội vội vàng vàng, không kịp chào hỏi anh Đỗ.”
Dáng vẻ của Đỗ Thành tràn ngập hơi thở nghệ thuật với mái tóc dài, trên sống mũi có cặp mắt kính không gọng, mang đến cảm giác vừa nhã nhặn vừa lãng tử.
Lục Nhất Hành đã xem qua rất nhiều ảnh chụp của Đỗ Thành, kể cả bố cục hay ảnh chụp chân dung đều mang đến cảm xúc, anh đều rất thưởng thức.
“Được rồi, tôi còn nghe nói cậu đang tham gia chương trình thực tế?” Đỗ Thành vừa nói vừa chỉ chỉ mấy nhân viên công tác đang cầm camera ở xa xa, “Trên người cậu không có đeo micro, vậy làm sao mà thu âm được?”
“Đã lấy xuống.”
“Được, vậy tôi sẽ nói sơ một chút cho cậu trước,” Đỗ Thành vừa nói, vừa đi đến chỗ trợ lý vừa sắp xếp xong bố cục, “Chủ đề lần này của ET thì tổng giám Tào đã nói qua, tôi chỉ nói đơn giản những ý tưởng của OSE.”
Hai người mới vừa trò chuyện, thì Lộ Ký Thu đi đến.
Nhiệt độ trong studio có chút thấp, Lộ Ký Thu khoác thêm áo khoác trên vai, đi tới và chào hỏi Đỗ Thành, “Chào thầy Đỗ!”
“Xin chào!” Đỗ Thành xoay người đáp, nhìn thấy Lộ Ký Thu, bệnh nghề nghiệp không kìm lòng được mà quan sát một phen, “Ký Thu, em lại gầy sao?”
Lộ Ký Thu cười nhún vai, lắc đầu nói “Mập lên hai cân (1) đấy ạ!”
(1) 1 cân của Trung Quốc = 1/2kg, vì thế, Ký Thu đã tăng 1kg.
Dạo này cường độ làm việc không cao, cơ bản mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa, hơn nữa, Lục Nhất Hành cũng thường làm một ít đồ ăn ngon nên làm sao mà cô có thể gầy được cơ chứ!
Đỗ Thành sờ cằm, cười nói: “Em như thế này thì vẫn chưa được, phải mập thêm vài cân mới đẹp, đừng nghe bọn họ nói là gầy mới đẹp.”
Độ Thành là một trong số ít những người trong giới giải trí này khuyên người mẫu, nghệ sĩ không nên theo đuổi vẻ đẹp gầy gò.
Ông ấy đã từng trả lời trong một tờ tạp chí rằng không nên mù quáng theo đuổi những thứ không phù hợp với mình, lại càng không cần bởi vì học theo tiêu chuẩn vẻ đẹp của người khác mà đánh mất nét đặc biệt của riêng mình.
Trò chuyện đơn giản vài câu, Đỗ Thành bảo trợ lý mang đạo cụ tới, là một tấm thảm màu trắng mà một chiếc ghế dựa nhưng phần lưng được thiết kế rỗng.
“Nhất Hành, cậu ngồi xuống trước đi.” Đỗ Thành vừa nói, vừa đi tới chỗ máy ảnh, “Ký Thu ngồi lên trên đùi của Nhất Hành rồi nhìn vào máy ảnh.”
Nói xong thì Đỗ Thành khom người nhìn xem hai người trong máy ảnh, thấy Lộ Ký Thu còn sững sờ tại chỗ thì vội vàng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Làm sao vậy?”