Tuy không xa lạ với bàn tay của anh, nhưng trong đêm mưa dông này, đột nhiên chạm vào vẫn làm cho Lộ Ký Thu có hơi hồi hộp một chút.
Lòng bàn tay anh ấm áp, thật thoải mái.
Lộ Ký Thu nằm nghiêng, đối mặt với anh, bàn tay trái bị anh nắm lấy buông xuống mép giường.
Bởi vì sợ tiếng sét đánh, nên tay chân của Lộ Ký Thu có lạnh hơn so với thường ngày. Lặng lẽ cầm lấy bàn tay của anh, nhiệt độ từ đầu ngón tay lan tỏa đến cổ tay, rất an tâm.
Cuối cùng, Lộ Ký Thu vẫn là không nhịn được mà lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
“…… Sàn nhà rất cứng sao?”
Cô nhớ kỹ khi còn bé, vào mùa hè năm đó, cô và Lộ Cẩm Vũ trải chiếu trong phòng khách ngủ một đêm, qua ngày hôm sau thì lưng bị đau rất lâu.
Sau đó cô chỉ nghe thấy Lục Nhất Hành cười nhẹ một tiếng, lập tức nói: “Rất cấn.”
Giọng nói nghe có vẻ rất chân thành, hoàn toàn không giống như đang khoa trương.
“Oh……”
Lộ Ký Thu đáp lại một tiếng, một lúc sau đột nhiên rụt tay về, lật người xoay vào phía bên trong giường.
Lục Nhất Hành nghe tiếng động khi cô xoay người, nắm chặt bàn tay trống không, khóe miệng hơi mím lại nhưng không nói gì.
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng thì thào của Lộ Ký Thu, “Cho anh một nửa giường đấy!”
Vừa nói xong, Lộ Ký Thu lấy chăn trùm đầu mình lại. Nói ra câu này là một ‘thử thách’ đối với cô.
Lục Nhất Hành sửng sốt một chút, sau đó ôm gối chăn đứng dậy, cuối cùng tới bên giường nằm xuống.
Trốn mình trong chăn, Lộ Ký Thu cảm nhận được một bên mặt nệm đã lún xuống dưới, cùng với hơi thở của anh, cuối cùng mới thả lỏng.
Giường này không lớn cũng không nhỏ, là giường đôi tiêu chuẩn. Nhưng Lộ Ký Thu lại không dám cử động, nằm một bên tới mức tê cả người, mới bất đắc dĩ nằm ngửa ra.
Kéo chăn xuống, khuôn mặt nhỏ lộ ra, tay đè ở ngực, sợ tiếng tim đập thình thịch sẽ bị anh nghe được.
“Đưa tay cho anh.”
“Dạ?”
Mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng Lộ Ký Thu vẫn ngoan ngoãn đưa tay mình tới gần cái tay anh đang giơ lên kia.
Vừa giơ lên, Lục Nhất Hành đã chuẩn xác nắm lấy nàng cô.
Lộ Ký Thu bật hỏi: “Sao vậy?”
“Anh sẽ xem chỉ tay,” Lục Nhất Hành vừa nói, vừa nắm lấy tay cô, “Nhưng mà bây giờ tối quá, thôi để ngày mai xem lại đi.”
Như vậy mà anh nói là xem chỉ tay?!
Đầu tiên là Lộ Ký Thu kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng ‘mục đích thật sự’ của anh, đỏ mặt nói: “Vậy anh buông tay ra……”
“Ngủ.”
Lúc nói lời này, giọng nói của Lục Nhất Hành rõ ràng là mang theo ý cười!
Sáng sớm, đồng hồ báo thức ở đầu giường reo liên tục, âm thanh lấn át cả tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, đưa tay tìm đồng hồ báo thức trong tiềm thức, sờ soạng một hồi mà vẫn chưa đụng được cái đồng hồ. Ngay lúc Lộ Ký Thu chuẩn bị mở mắt để nhấn tắt cái đồng hồ báo thức ồn ào này thì bàn tay đang vươn ra của cô đụng vào một bàn tay quen thuộc.
Lộ Ký Thu cau mày ậm ừ một tiếng, mở mắt ra thì thấy Lục Nhất Hành đang ngồi bên giường, thì lúc này mới nhớ tới chuyện tối qua.
Lục Nhất Hành đứng dậy tắt đồng hồ báo thức, nhẹ giọng hỏi cô: “Có muốn ngủ một giấc nữa không?”
Lộ Ký Thu ghé đầu trên gối, nhìn chằm chằm tay của hai người, rồi vội vàng ngồi dậy: “… Không ngủ nữa.”
“Anh xuống lầu đợi em.”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu nhìn anh rời khỏi phòng.
Nhìn cánh cửa bị anh đóng lại, Lộ Ký Thu ôm chăn sững sờ ngồi trên giường thì lúc này camera trong phòng cũng đang ‘chăm chỉ’ làm việc.
Lộ Ký Thu đưa tay sờ khóe miệng, hình như không có chảy nước miếng.
[Két ——]
Nghe thấy tiếng camera chuyển động, Lộ Ký Thu lập tức bọc mình trong chăn, duỗi tay vừa chỉ vừa lẩm bẩm nói: “Đừng quay đầu lại…”
Trong phòng giám sát, ngay lúc Lưu Đồng tới tiếp quản thì nghe thấy A Hồng lẩm bẩm: “Ký Thu đang nói chuyện sao?”
Lưu Đồng lại gần, nhìn thoáng qua Lộ Ký Thu đang trốn mình trong chăn trên màn hình, không khỏi mỉm cười vỗ vai A Hồng, “Cậu nha, Ký Thu người ta mới thức dậy, cậu đừng có quay cận cảnh!”
A Hồng ‘Hả’ một tiếng, rồi yên lặng chỉnh camera quay về phía bức tường để sám hối về lỗi lầm của mình.
Lúc Lộ Ký Thu xuống lầu thì đúng lúc Hạ San vừa từ trong phòng tắm đi ra, sắc mặt trông đã khá hơn.
Hạ San cười chào hỏi Lộ Ký Thu, chờ Lộ Ký Thu rửa mặt xong thì lôi kéo không cho cô đi vào phòng bếp: “Hai người đàn ông bọn họ còn chưa làm đồ ăn sáng xong, em ra đây nói chuyện với chị, mặc kệ bọn họ.”
Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà liếc bếp nhìn vào phòng bếp, thấy anh đang đưa lưng về phía cô, nói gì đó với Chử Tu Bình, sau đó mới theo Hạ San tới phòng khách nói chuyện.
“Tối hôm qua chị ngủ có ngon không?” Lộ Ký Thu vừa hỏi vừa đưa một cái gối ôm đặt sau lưng Hạ San.
Hạ San cười nhìn cô, gật đầu nói: “Ngủ rồi thì sẽ không muốn nôn nữa. Hai người các em đấy? Tối hôm qua ngủ thế nào?”
Hạ San bát quái đụng đụng vai Lộ Ký Thu, giống như đoán được hai người…
Lộ Ký Thu che miệng ho nhẹ hai tiếng, còn chưa biết trả lời như thế nào thì chuông cửa đã ‘cứu’ cô.
“Em đi mở cửa!”
Hạ San nhìn bóng lưng bước nhanh tới cửa của Lộ Ký Thu thì không khỏi nở nụ cười. Tối hôm qua, nhất định hai người bọn họ có chuyện gì đấy!
Mở cửa ra, thì phát hiện Lưu Đồng cầm chìa khóa tới.
Lộ Ký Thu ra hiệu cho Lưu Đồng đi vào, nói với Hạ San: “Chị San,