Khuôn mặt nhỏ của Lộ Ký Thu đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống, lúc này cô hận không thể giấu mình đi, hoàn toàn không muốn bị anh nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.
Vừa rồi thiếu chút nữa cô đã hiểu lầm anh. Thì ra anh nói ‘Không phải là toàn bộ’, là đề cập đến việc sử dụng diễn viên đóng thế này……
Tuy nói bây giờ cũng rất phản đối việc diễn viên dùng nhiều diễn viên đóng thế, nhưng đối với điểm này, Lộ Ký Thu cảm thấy anh dùng diễn viên đóng thế lại tốt!
Lục Nhất Hành nhìn cô giống như một con thỏ nhỏ thẹn thùng, chôn đầu thấp xuống, thì khóe miệng không khỏi cong lên thành một đường cung đẹp mắt.
Lúc anh quay phim, chỉ những cảnh hôn và thân mật thì mới dùng diễn viên đóng thế, còn đối với những động tác võ thuật đơn giản, có thể kiểm soát được thì anh đều tự thực hiện. Có đôi khi sẽ bị thương ngoài da, nhưng anh đều tự làm, bởi vì một số cảnh quay cận cảnh của các động tác võ thuật có ảnh hưởng trực tiếp tới kịch bản.
Mà bây giờ đại đa số các tình tiết thân mật, cho dù là ôm hôn hay là bọc ga giường lăn lộn, thì phần lớn cũng là vì thu hút người xem, tạo cảm giác có chút rẻ tiền chứ không có ý nghĩa quyết định, đối với bộ phim cũng không có ảnh hưởng trực tiếp. Dù sao để biểu đạt tình cảm, thì thường thường một ánh mắt hay tiếng thở dài hoặc là một cái bóng lưng cô độc đều có tác dụng cao hơn so với một nụ hôn kiểu Pháp triền miên nồng nhiệt.
Đây cũng là một trong những lý do mà gần đây Lục Nhất Hành chỉ nhận kịch bản cổ đại nhiều hơn kịch bản hiện đại. Anh không đồng ý vì những loại kịch bản chỉ chú trọng tới yếu tố tiền bạc, càng không muốn người xem và fan hâm mộ vì mấy cảnh quay thân mật trước ống kính kia mà không để ý đến nội dung chi tiết của kịch bản.
Âm nhạc vang lên, nhóm nữ năm thành viên ra sân khấu, cho đến khi năm người tạo hình xong thì ánh đèn mới chiếu vào chính giữa sân khấu.
Tiếng trống vang dội và nhịp điệu dễ chịu làm cho người ta không khỏi vui vẻ dõi theo. Mọi người trong hậu trường đều buông lỏng không ít sau khi tiếng nhạc vang lên.
Lộ Ký Thu đứng một chỗ với anh, nhân viên công tác giống như ăn ý với nhau, lúc đi qua đi lại đều vô tình hay cố ý lách qua hai người, giống như cố gắng tạo thế giới riêng cho hai người.
Đặng Mạn đứng cách đó không xa, thấp giọng nói gì đó với phó đạo diễn, nhìn biểu cảm thì giống như là có chuyện gì, thấy rất rõ ràng là chị ta đang bức xúc.
Lộ Ký Thu có chút nhàm chán, hai tay nhỏ nắm lấy bàn tay anh, véo nhẹ chơi đùa mấy cái, quay đầu nhìn xung quanh.
“Không phải nói có quán quân của chương trình tìm kiếm tài năng sao? Làm sao không nhìn thấy nha……” Lộ Ký Thu kiễng chân hỏi anh.
Lục Nhất Hành nghiêng người sang, giương cằm về phía người đàn ông đang ôm guitar ngồi trong góc kia.
—— Nói đúng ra, là cậu nam sinh.
Đeo kính gọng đen, áo sơ mi kẻ sọc đen đỏ, quần jean basic…… Nếu không phải một bên tai của cậu ấy có một loạt bông tai, thì chỉ nhìn như vậy, tuyệt đối có thể nói đây là cậu sinh viên trạch nam vô hại.
Lộ Ký Thu có nghe nói qua cái chương trình tìm kiếm tài năng đó, cũng giống như đa số các chương trình tìm kiếm ca nhạc khác, đi lên từ một buổi thử giọng, trải qua thời gian hai, ba tháng, cuối cùng hạ gục tất cả các đối thủ, trở thành quán quân, giành được rất nhiều tài nguyên trực tiếp. Ví dụ: chương trình tạp kỹ của ngày hôm nay.
Lộ Ký Thu còn nghe nói cậu nam sinh này dựa vào ca khúc bản gốc để trở thành quán quân, bởi vậy có ấn tượng đặc biệt sâu với cậu ấy, giống như tên gọi……
“Khang Dương ——”
Nhân viên công tác vừa gọi tên cậu ấy, vừa chạy chậm đến, “Đến giờ lên sân khấu rồi, cậu nhanh chóng đi với tôi ——”
Khang Dương ngẩng đầu, dưới đôi kính kia là ánh mắt sáng ngời bị che mất một nửa. Lộ Ký Thu không nhìn rõ, nên dứt khoát không hiếu kì nữa.
Không ngờ, lúc Khang Dương đi đến bên cạnh Lộ Ký Thu thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lộ Ký Thu, giống như có lời muốn nói.
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Có, có chuyện gì sao?”
“Chị bị thiếu một chiếc bông tai.”
Nói xong, Khang Dương liền đi thẳng tới phía trước để chuẩn bị lên sân khấu.
Lộ Ký Thu vô thức đưa tay sờ sờ hai cái bông tai, chiếc bông tai trên tai phải đúng thật là không thấy đâu.
Lục Nhất Hành nhìn Khang Dương thêm vài lần, thu tầm mắt lại, nói: “Lấy luôn cái bông tai còn lại xuống đi!”
Lộ Ký Thu ngẫm lại cũng thấy đúng, đeo một cái, khán giả vừa nhìn đã biết thiếu mất một bên kia, nếu như không mang, vậy thì không có chuyện này.
Gọi phó đạo diễn tới, tháo chiếc bông tai bên tai trái xuống đưa cho cậu ấy, nói không biết đã làm mất ở đâu đó, phiền bọn họ giúp tìm một cái, tìm không thấy thì thôi. Vì đây là đôi bông tai của Lộ Ký Thu nên có mất thì cũng không cần bồi thường cho ai cả.
Người thứ ba lên sân khấu chính là Đặng Mạn, nhìn chị ta bước lên sân khấu nhưng vẫn còn khó chịu, đoán chừng là chị ta muốn