Chín giờ sáng, Lộ Ký Thu vươn tay tắt chuông báo thức lần thứ ba, căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Ở trong chăn rầm rì vài tiếng, cô cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại híp mặt xem giờ.
Quả thực cô nên rời giường.
Tối hôm qua, hai người chúc ngủ ngon xong, Lộ Ký Thu lăn lộn trên giường, mãi đến 5 giờ, trời tờ mờ sáng thì mới ngủ được.
Ngáp một cái, đi ra mở cửa phòng, ngay lập tức ngửi thấy mùi trứng chiên thơm phức ở dưới lầu tỏa lên, Lộ Ký Thu sững sờ một chút rồi ngay lập tức nhớ là bản thân đang quay chương trình thực tế.
Xoay người quay trở lại phòng lấy micro, cô sẽ gắn nó sau khi rửa mặt xong.
Rón rén bước xuống lầu nhưng vẫn bị Lục Nhất Hành nghe thấy.
“Sớm!”
Lục Nhất Hành đang khuấy nồi trên bếp, mỉm cười nhìn cô.
“Vâng… chào buổi sáng!”
Lộ Ký Thu đi bước nhỏ vào phòng tắm, cô còn chưa thích ứng với việc có “bạn trai” nấu bữa sáng cho.
“Một chút nữa thôi là có thể ăn, em rửa mặt trước đi.”
“Được ——”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Lục Nhất Hành xoay người nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, khẽ mím môi, xem ra là hoàn toàn chính xác, phải chuông reo ba lần mới tỉnh dậy được.
Bên trong phòng tắm, Lộ Ký Thu rửa mặt đơn giản, sau khi rửa mặt, cô vừa chải tóc vừa liếc trộm máy cạo râu đặt bên cạnh bồn rửa mặt, anh ấy cũng hài lòng về món quà này mà, đúng không?
Đeo micro, Lộ Ký Thu đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh đang bưng đồ ăn lại bàn thì vội vàng tới giúp đỡ.
“Để em bưng lên nhé!”
Lộ Ký Thu chủ động nhận lấy cái khay, nếu cô không ngủ nướng thì đã có thể cùng với anh chuẩn bị bữa sáng rồi.
Lục Nhất Hành làm sandwich phô mai với chà bông, cộng thêm một cái trứng ốp la và vài lát thịt xông khói chiên giòn.
Chỉ cần ngửi thôi cũng đã làm cho người ta nuốt nước miếng. Lộ Ký Thu nhấp một ngụm sữa, cầm lấy bánh sandwich rồi cười híp mắt nói: “Em ăn đây!”
Nếu nói, có người khi mới rời giường thường hay khó chịu, thì Lộ Ký Thu lại là một dạng người khác, sáng sớm chỉ cần được ăn ngon thì cô có thể cười tươi suốt cả ngày.
Sandwich làm bánh mì nướng đã được cắt các cạnh đi nên ăn sẽ mềm hơn, phô mai tan chảy hòa quyện với chà bông, cắn một ngụm, Lộ Ký Thu đã không kìm lòng được mà “Ưm” một tiếng, “Ăn thật ngon nha!”
Lục Nhất Hành đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu cầm nửa phần sandwich, cười nói: “Công ty quảng cáo mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ trả thêm tiền đấy.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức chú ý đến ba gói phô mai đang đặt ở vị trí rất dễ thấy trong phòng bếp…
【 Ting tong ——】
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Nhất Hành thả miếng sandwich trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Lộ Ký Thu lại tiếp tục cắn một miếng sandwich, nhìn theo anh, không khỏi nghi hoặc, sẽ là ai chứ?
Vẫn còn đang suy nghĩ thì thấy đạo diễn Lục Đồng đến. Lộ Ký Thu vội vàng ăn nốt miếng sandwich cuối cùng, Lưu Đồng chắc chắn là đến tìm cô, dù sao cô ấy cũng là đạo diễn phụ trách ba mươi ngày này của cô.
“Không cần phải gấp, cứ từ từ ăn —— “
Trên tay Lưu Đồng đang cầm một túi tài liệu, đi tới ý bảo hai người không cần dừng lại.
Lục Nhất Hành lại một lần nữa ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lưu Đồng, ho nhẹ hai tiếng.
Nghe tiếng anh, Lộ Ký Thu bật hỏi: “Thầy Lục, anh bị làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành cầm ly sữa lên, ánh mắt hơi né tránh nói: “Không khí trong nhà quá khô hanh.”
Nói xong cũng chuyển chủ đề cho Lưu Đồng: “Đạo diễn Lưu, chị qua đây có chuyện gì không?”
Lưu Đồng xấu hổ cười, anh trai à, chẳng phải anh kêu tôi tới hay sao?
Nhớ lại tối hôm qua, lúc ba giờ sáng, một mình Lục Nhất Hành qua phòng 902.
Anh đi vào, bảo tổ tiết mục tắt hết camera.
“Anh Hành, tóc anh làm sao vậy?” A Hồng lo lắng hỏi, một chút buồn ngủ cũng không có.
Lưu Đồng đẩy nhẹ cùi chỏ vào A Hồng không hiểu chuyện, thấp giọng nói: “Đi đi, đi xem màn hình giám sát đi.”
“Khách mời đều đã ngủ, em nhìn cái gì…”
“Bảo cậu đi thì cậu phải đi!”
Thật vất vả mới đuổi được A Hồng đi, lúc này Lưu Đồng mới hạ giọng hỏi Lục Nhất Hành: “Anh Hành, anh tới tìm tôi à?”
Lục Nhất Hành khẽ nhướng mày, khóe miệng mấp máy, nói: “Tôi có đề nghị, không biết có nên nói hay không.”
Lưu Đồng cười hắc hắc, cảnh giác nhìn xung quanh một chút: “Ở đây không có ai, anh cứ việc nói thẳng nhé, khả năng nhận thức của tôi rất cao đấy.”
“Cho đến thời điểm hiện tại thì chương trình đang rất tốt, chỉ …” Lục Nhất Hành cố ý dừng lại một chút, sờ sờ mũi rồi tiếp tục nói: “Chỉ là có một số chi tiết nhỏ không được chu đáo cho lắm.”
“Dạ dạ dạ, anh tiếp tục nói đi.”
Lục Nhất Hành liếc mắt nhìn thẻ nhiệm vụ trên bàn, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu là người yêu, thì cách xưng hô có thể….”
Lưu Đồng chớp chớp mi, ngay lập tức đã hiểu.
Khi Lục Nhất Hành rời đi thì đã ba giờ rưỡi, Lưu Đồng sửa thẻ nhiệm vụ suốt đêm, nheo nheo mắt thì nghe thấy A Hồng nói Lộ Ký Thu đã thức dậy, cô liền rửa mặt ra cửa.
“Chị Đồng?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng gọi Lưu Đồng đang thất thần.
Lưu Đồng ngay lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng đi vào vấn đề chính.
“Chị tới là đưa thẻ nhiệm vụ cho em.” Lưu Đồng cười cười, đem thẻ nhiệm vụ trong tay đưa cho Lộ Ký Thu, “Bây giờ, em có thể mở ra xem.”
Lộ Ký Thu lấy khăn tay lau sạch tay, cầm thẻ nhiệm vụ, tò mò nhìn sang Lục Nhất Hành, thấy Lục Nhất Hành cũng đang hồi hộp lo lắng.
“Hôm nay thầy Lục không có thẻ nhiệm vụ sao?”
Lục Nhất Hành quay đầu nhìn Lưu Đồng, nghiêm trang hỏi: “Đạo diễn Lưu, tôi không có sao?”
Với nhiều năm kinh nghiệm nghề nghiệp, Lưu Đồng lắc đầu nói: “Anh Hành là do A Hồng phụ trách, tôi cũng không rõ.”
Lục Nhất Hành làm bộ như chợt hiểu ra, sờ sờ cằm, nhìn Lộ Ký Thu nói: “Khả năng hôm nay chỉ có em có nhiệm vụ, trước hết mở ra nhìn xem thử là gì.”
Ngẫm lại cũng đúng, nhiệm vụ nắm tay ngày hôm qua cũng chỉ có một mình Lục Nhất Hành có thẻ nhiệm vụ, cô cũng không có.
Ném nghi vấn qua một bên, Lộ Ký Thu mở thẻ nhiệm vụ, chăm chú nhìn.
【Quy tắc bắt buộc của cặp đôi: Mối quan hệ thân mật không thể không “xưng hô thân mật”, vui lòng thảo luận với nửa kia và trải qua 29 ngày còn lại với việc gọi