Sau khi Lộ Ký Thu đồng ý, hai người lại im lặng. Trong sân nhỏ ngoài tiếng thay nước trong hồ suối nước nóng 24/24, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Một lát sau, Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, rút lại lời vừa nói: “Không, không phải, em vẫn muốn thương lượng với chị Mẫn một chút……”
“Nếu như chị ấy nói không thành vấn đề thì sao?” Lục Nhất Hành rất nhanh đã tiếp lời.
Lộ Ký Thu xoay người, mím môi, phỏng đoán: “Chị Mẫn hẳn là sẽ đồng ý……”
Cô chỉ muốn nhận được sự đồng ý của La Mẫn, cho dù La Mẫn đề nghị cô tạm thời không nên thì đoán chừng cô cũng sẽ cố gắng thuyết phục đến khi chị ấy đồng ý mới thôi.
Ngay lúc Lộ Ký Thu còn đang trầm tư suy nghĩ, thì Lục Nhất Hành xoay người một lần nữa nhìn về phía cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không: “Tối hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Phan Mậu xong thì anh lại gọi điện nói chuyện với chị Mẫn.”
Lục Nhất Hành nói được phân nửa, thì nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Lộ Ký Thu.
Đưa tay phủi sợi tóc tán loạn trên trán của Lộ Ký Thu, chững chạc đường hoàng nói: “Chị ấy nói mọi chuyện đều theo ý muốn của em, cho nên…… Em nguyện ý, đúng không?”
Lộ Ký Thu nắm chặt phiến đá bên cạnh hồ, rồi lại buông ra.
Trên mặt cô xuất hiện một mảng đỏ ửng, cánh môi hồng hào, căng mọng ngậm nước, giống như một giây sau sẽ chảy ra một giọt nước vậy.
“Vâng, em nguyện ý.”
Lộ Ký Thu mơ hồ nói ra ba chữ kia, tuy không phải là em yêu anh nhưng cũng là một thử thách lớn đối với cô.
Lục Nhất Hành vươn tay, vẩy nước, khóe miệng mỉm cười, nói: “Anh hy vọng ba chữ này có thể được nghe thấy ở một dịp khác nữa.”
Vừa mới nói xong, cửa gỗ nhỏ trong sân đã bị một người đẩy ra.
“Quấy rầy một chút, đĩa trái cây và trà nóng nên để bên ngoài hay là đặt ở trong phòng?”
Nhân viên suối nước nóng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Lục Nhất Hành quay đầu nhìn, trả lời: “Để ở chỗ này đi.”
Nói xong thì chỉ chỉ vào thềm đá ở bên cạnh.
Đợi nhân viên đặt đĩa trái cây xuống thì Lộ Ký Thu mới ghé người vào mép hồ, lễ phép nói: “Cảm ơn!”
Đưa tay cầm cái nĩa nhỏ ghim một miếng dứa rồi vừa ăn vừa suy nghĩ câu mà Lục Nhất Hành vừa mới nói kia.
Một dịp khác…… Ba chữ kia……
Trong đầu hiện lên một cảnh tượng, khuôn mặt nhỏ của Lộ Ký Thu vuột phát đỏ bừng.
Uống nửa chén trà nóng, ánh nắng khi thì bị đám mây che khuất, khi thì lộ ra, giống như chơi trốn tìm với mọi người.
Lộ Ký Thu từ từ đứng dậy, áo khoác ren trên người khi xuống nước đã ôm sát lấy cơ thể cô, làm lộ rõ đường cong tuyệt mỹ.
Lục Nhất Hành đứng dậy theo, ‘thuận tay’ cầm lấy một cái khăn tắm ở bên cạnh, trùm lên cả người cô.
Lộ Ký Thu ngơ ngác một chút, nhịn cười không được, thì ra anh rất thích ăn dấm!
“Cười cái gì?” Lục Nhất Hành vừa giúp cô kéo khăn tắm vừa nhẹ giọng hỏi.
Lộ Ký Thu nắm lấy tay anh, cẩn thận giẫm lên phiến đá vây quanh hồ nhỏ kia, cố ý hỏi anh: “Nếu như về sau, em nói là nếu như, có những cảnh thân mật không thể tránh được, khi anh nhìn thấy thì có tức giận không?”
Vấn đề này, có vẻ như rất nhiều cặp đôi trong giới đều sẽ bị hỏi, Lộ Ký Thu cũng rất hiếu kỳ, không biết đáp án của anh là gì.
Lục Nhất Hành đứng bên cạnh hồ nhỏ, dừng bước, đưa tay nhẹ nắm lấy cằm của cô, tới gần hơn một bước.
“Nếu như nam chính là anh, anh sẽ không tức giận.”
Lộ Ký Thu nghe được đáp án này, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc, nhưng một giây sau đó……
“Nếu như em nói, cảnh thân mật