Ông Y Y đứng đưa lưng về phía cửa phòng bệnh nên không nhìn thấy Lục Nhất Hành trở về, thấy Lộ Ký Thu đột nhiên không nói thì sắc mặt càng ngày càng kém.
“Thế nào? Bị tôi nói trúng chỗ đau rồi hay sao?” Ông Y Y cười lạnh, rồi chế nhạo Lộ Ký Thu, “Hôm nay tôi đến đây, chỉ là muốn xem cô thảm như thế nào mà thôi.”
Khi Ông Y Y nói những lời này thì dường như trong lời nói có điều gì đó, nhưng lại làm cho người ta nghe không hiểu được.
Miêu Nhị càng nghe càng tức giận, muốn tiến lên lý luận với Ông Y Y, nhưng còn chưa kịp thì đã bị Lục Nhất Hành lớn tiếng cắt đứt.
“Ông tiểu thư, sáng sớm thế này đã đến bệnh viện, là đến khám bệnh sao? Khám bệnh thì đi càng sớm càng tốt, rất khó đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa, đặc biệt là khoa tâm thần.”
Lúc Lục Nhất Hành nói những lời này thì giọng nói lạnh như băng, còn không thèm đưa mắt nhìn cô ta.
Đi vòng qua đến bên cạnh Lộ Ký Thu, ra hiệu bảo Miêu Nhị dọn bữa sáng ra.
Lộ Ký Thu ngồi trên giường bệnh, mím môi nhìn anh, rồi nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Ông Y Y, trong lòng đột nhiên tràn đầy ấm áp, và… một chút vui vẻ.
Như thế này, anh thật giống như cây đại thụ của cô đấy.
Lục Nhất Hành ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay điểm nhẹ lên trán cô một cái, giọng nói như có chút trách móc: “Em nha, sao mà ai cũng cho vào thế?”
Miêu Nhị ở bên cạnh, vừa lấy cháo ra vừa nhỏ giọng tiếp lời: “Chó điên không thể ngăn được…”
Lộ Ký Thu biết Miêu Nhị tức giận là bất bình giùm cho mình, nhưng thân phận của em ấy, nói những lời này là không thích hợp, vì vậy ho nhẹ một tiếng để che đi giọng nói của em ấy, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái xanh của Ông Y Y.
“Đàn chị Ông, Nhất Hành không biết chị tới, cho nên bữa sáng cũng không mua cho chị, nếu không thì chị về trước đi nhé?” Lộ Ký Thu lấy thân phận ‘chủ nhà’ để tiễn khách.
Mặc dù trên mặt Ông Y Y vẫn không nhịn được tức giận nhưng vẫn thở ra một hơi, nở nụ cười giả dối, nói: “Ký Thu, ngày tháng còn dài, chúng ta hãy chờ xem.”
Nói xong, cô ta lạnh lùng cười, xách túi đi về phía cửa phòng bệnh.
“Chờ một chút!”
Lục Nhất Hành đột nhiên gọi Ông Y Y lại.
Ông Y Y hơi sửng sốt, dừng bước, chần chờ một lúc rồi xoay người nhìn anh, cười hỏi: “Thế nào?”
Lục Nhất Hành đứng lên, híp mắt nhìn cô ta, nói từng chữ cho cô ta nghe: “Tôi nghĩ tôi cần phải cải chính với cô.”
“Cải chính với tôi?… Cải chính cái gì?” Hiển nhiên Ông Y Y nghe không hiểu.
“Là tôi dính lấy Lộ Ký Thu, không phải em ấy cấu kết với tôi. Thứ tự trước sau, quan hệ bị động, chủ động, tôi nghĩ cô cần phải nghiêm túc tìm hiểu một chút.”
Ngay khi Lục Nhất Hành nói xong, còn chưa cho Ông Y Y cơ hội chất vấn thì đã nói: “Không tiễn.”
Vẻ mặt Ông Y Y cực kỳ khó chịu, mím chặt môi, đeo kính râm rồi giẫm mạnh trên giày cao gót rời đi.
Miêu Nhị nhìn Ông Y Y rời đi, lập tức bước về phía trước vài bước, đóng cửa phòng bệnh lại, “Làm sao vậy, đi nhanh đi!”
Lộ Ký Thu dựa lưng trên giường bệnh, ánh mắt đánh giá dừng trên người anh, nụ cười nơi đáy mắt không biến mất.
Lục Nhất Hành bưng một chén cháo tới, thấy đôi mắt đầy ý cười của cô thì biết cô đang nghĩ tới chuyện gì, hỏi: “Muốn hỏi cái gì sao?”
Lộ Ký Thu chắp tay, học dáng vẻ híp mắt của anh, “Đồng chí Lục Nhất Hành, những lời vừa rồi của anh là thật lòng sao?”
Vừa hỏi vừa đưa tay chỉ chỉ hai cái vào bên ngực trái của anh.
Lục Nhất Hành mỉm cười, xít lại gần cô, nói: “Có thật lòng hay không, còn muốn anh giải thích thêm sao? Hử?”
Lộ Ký Thu chống lại ánh mắt của anh, không khỏi nở nụ cười.
Cô tin, đó chính là sự thật. Cô không tin, vậy anh sẽ làm cho cô tin.
Miêu Nhị thật sự không còn cách nào để có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh, vì thế cầm điện thoại, giả bộ nói: “Chị Ký Thu… Em nhận điện thoại trước nhé!”
Sau khi Miêu Nhị trốn đi, Lộ Ký Thu há mồm ăn cháo mà anh đút, hàm hồ nói: “Lần sau lúc có Tiểu Nhị, anh, anh đừng…”
“Đừng thể hiện tình cảm.”
“…. Vâng!”
Bên kia, Ông Y Y đi ra khỏi phòng bệnh, còn suýt nữa bị người qua đường nhận ra, cô ta bọc kín người trong áo khoác, bước nhanh xuống cầu thang.
Cho đến khi ngồi trong xe mình, thì cô ta mới tháo kính râm rồi thở phào.
Ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh một chút, mặc dù không nhìn thấy rõ cái gì nhưng vẫn khiến cô ta tức giận.
Đưa tay vỗ mạnh vô lăng một cái, mắng chửi Lộ Ký Thu: “Lộ Ký Thu, tôi muốn xem cô còn có thể đắc ý đến khi nào!”
Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, rồi lập tức cười thành tiếng, lấy điện thoại trong túi ra.
Gọi điện cho một người không có lưu tên trong danh bạ.
Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng thì có một giọng nam có vẻ như chưa tỉnh ngủ phát ra từ ống nghe.
“Đinh tiên sinh, chào buổi sáng —— “
Ông Y Y không vội khởi động xe, ngược lại còn không nhanh không chậm nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại.
Vừa nghe giọng Ông Y Y thì người đàn ông tóc xoăn đang ngủ trong xe lập tức trở nên tỉnh táo.
“Hửm! Cô Ông, cô Ông à!” Người đàn ông tóc xoăn trả lời, vừa đẩy đứa em gái nhà mình còn đang xem tạp chí ở bên cạnh.
“Anh Đinh, đừng nói với tôi là anh đang ở nhà, còn chưa tỉnh ngủ đấy nhé!” Ông Y Y cười trêu ghẹo.
Người đàn ông tóc xoăn vội vàng giải