Vì chương trình không tiếp tục ghi hình nên tất cả các máy quay trong căn hộ đều bị tắt.
Lục Nhất Hành lên phòng ngủ của Lộ Ký Thu ở trên lầu, dọn dẹp đơn giản giường trong phòng ngủ một chút, vừa xuống tới phòng khách dưới lầu thì nhận được điện thoại của Phan Mậu.
“Anh nghe A Mẫn nói, hai người bây giờ đang ở căn hộ của chương trình, đây là nơi tốt… Nhưng mà, chuyện này cần phải được xử lý.”
Phan Mậu biết quan hệ của hai người, nếu như anh không gọi điện thoại cho Lục Nhất Hành, thì nhất định Lục Nhất Hành sẽ gọi điện cho anh.
“Lai lịch của Trình Kinh như thế nào?” Lục Nhất Hành thấp giọng hỏi.
Cái người Trình Kinh này chắc chắn là một con tốt bị người khác đẩy ra.
“Trình Kinh, là một nhạc sĩ, nhưng mà cậu ta không có tác phẩm nào đáng chú ý. Trước kia lăn lộn trong một nhóm nhạc, danh tiếng cũng không quá nổi, nhưng không có chuyện gì đen tối…”
“Cậu ta ở công ty Mãnh Thương Âm Nhạc, ngoại trừ có sáng tác một ca khúc cách đây vài năm thì cũng nhạt nhẽo, không có gì nổi bật…”
“Hơn nữa, dạo gần đây bọn họ cũng không có cái gì mới, không giống như bọn họ đang cường điệu để tuyên truyền, chắc chắn phía sau nhất định có người phá rồi, chỉ là cái ‘con ma’ này —— “
Nói đến đây, Phan Mậu dừng lại một chút.
Lục Nhất Hành đi tới cửa sổ sát đất, nói tiếp: “Có quen biết với Ký Thu, một là Trác Dư Hân…”
“Trác Dư Hân đã xuất ngoại, trước đó cô ta qua lại với doanh nhân giàu có kia, bị chính thất (1) ép tới cửa, Trác Dư Hân chỉ còn cách trốn ra nước ngoài, lúc này chính bản thân mình còn khó bảo đảm, hẳn không phải là cô ta.”
(1) Chính thất: vợ lớn, vợ hợp pháp.
Lục Nhất Hành gật đầu: “Phạm Thước còn chưa được tại ngoại, bây giờ còn đang kiện tụng, cho nên cũng không phải là cậu ta.”
Sau khi loại bỏ từng người một, Lục nahats Hành đột nhiên nhớ ra ——
“Còn có một người, Ông Y Y.”
Sáng sớm hôm nay Ông Y Y có xuất hiện ở bệnh viện, điều này có thể giải thích làm sao mà paparazzi có thể tìm được bệnh viện…
Phan Mậu sờ sờ cằm, cũng không vội vàng đưa ra kết luận, mà suy tính nói: “Ông Y Y là cái người mà lần trước trong lúc cắm trại dã ngoại, cùng với Ký Thu đi nhặt củi, cuối cùng làm hại Ký Thu lạc đường một mình sao?”
“Ừ.”
“Anh nhớ cô ta cùng công ty với Ký Thu, vậy thì cũng có lý, cướp tài nguyên, đây là động cơ.”
Lục Nhất Hành cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi tìm lão Hàn điều tra một chút.”
Lúc này, chỉ có thể vận dụng thám tử tư để thăm dò. Còn nhớ rõ, lần trước tìm lão Hàn là ba năm trước.
Phan Mậu lên tiếng, còn muốn nói điều gì thì đột nhiên trong ống nghe bị một giọng nữ cắt ngang.
【Lục Nhất Hành——】
“Trước tiên cứ như vậy, cúp máy đây.”
Lục Nhất Hành dứt khoát cúp điện thoại, để lại vẻ mặt ngớ ngẩn của Phan Mậu ở đầu bên kia điện thoại.
“Thế này thì quá thê nô rồi đó nhé?”
Lục Nhất Hành đi về phía phát ra âm thanh, đi tới trước cửa phòng tắm.
Thì thấy Lộ Ký Thu mở một khe cửa nhỏ, lộ ra cái đầu nhỏ đang quấn khăn, vẻ mặt đỏ bừng, nói: “Em quên cầm quần áo.”
Đều do anh! Vừa rồi nóng lòng bảo cô đi tắm, làm cho cô quên mất phải mang theo đồ ngủ, cho nên bây giờ chỉ có thể quấn khăn tắm chờ anh, nhờ anh đi lên lầu cầm đồ ngủ cho cô.
Lộ Ký Thu thấy khéo miệng anh khẽ mỉm cười, tức giận đóng cửa phòng tắm lại, “Đó, cái kia, ở ngăn kéo thứ hai bên tay trái của tủ quần áo.”
Nghe tiếng bước chân của anh đi lên lầu, Lộ ký Thu mới yên lặng hít một hơi.
Đứng trước tấm gương mờ ảo hơi nước, cô bất giác đưa tay lên lau sạch.
Nghiêng người nhìn nốt đỏ sau lưng mình một chút, đã lặn đi khá nhiều, bây giờ chỉ còn mấy chấm nhỏ hồng nhạt. Ngay cả khi tắm, Lộ Ký Thu cũng không dùng sữa tắm gây kích ứng nào, cô lo lắng nốt đỏ này sẽ để lại sẹo.
【Cốc cốc——】
Nghe tiếng gõ cửa, Lộ Ký Thu vội vàng đi về phía cửa phòng tắm.
Mở cửa, vươn một tay ra, “Cảm ơn…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì cổ tay đã bị anh nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp làm cho cô ngẩn ra, đỏ mặt nói: “Anh, anh buông tay…”
“Đêm nay có mưa.” Lục Nhất Hành khẽ nói.
Lộ Ký Thu trốn bên trong cánh cửa, khẽ nắm chặt khăn tắm trước ngực, “Hả?… Có mưa, sau đó thì sao?”
“Có thể có sấm chớp, cho nên anh ngủ với em.”
Lục Nhất Hành nói xong thì đặt đồ ngủ vào trong tay cô, chủ động giúp cô đóng cửa phòng tắm lại.
Ở trong phòng tắm, Lộ Ký Thu sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại, thì chợt nghe anh ở bên ngoài nói: “Anh lên lầu chờ em.”
Vốn cảm thấy hai người như vậy sẽ không được tự nhiên, thậm chí còn ảnh hưởng không tốt…
Nhưng đến khi Lộ Ký Thu nằm trên giường, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của anh ở bên cạnh thì trong lòng không hiểu vì sao lại nhẹ nhõm.
Trong phòng tối mịt, không có camera giám sát, không có bối rối và ngăn cách như trước đây, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Lộ Ký Thu lặng lẽ đưa tay phải ra, bằng cảm giác tìm kiếm bàn tay anh, nhưng ở trong chăn sờ soạng cả nửa ngày mà cũng không tìm được.
Cuối cùng, vẫn là tay anh chủ động đưa về phía trước, thì cô mới nắm lấy được.
“Chẳng phải anh đã ngủ rồi à?” Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi, giọng nói mang theo chút hờn dỗi nhưng cũng không giấu được nụ cười.
“Bây giờ có thể ngủ.”
Lục Nhất Hành vừa nói, vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Một lát sau.
Lộ Ký Thu len lén bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Đêm nay căn bản không có mưa…”
Lục Nhất Hành chỉ cong môi, không có lên tiếng.
Đêm nay, Lộ Ký Thu không ngủ ngon giấc, cô không có cách nào để chính mình không nghĩ về chuyện hot search trên Weibo, thậm chí khi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nghĩ tới những lời mà Trình Kinh đã nói trong video.
Sáng sớm hôm sau, hai mắt Lộ Ký Thu thâm quầng, lúc này, La Mẫn và Miêu Nhị cũng đã tới.
Cùng với mấy người phụ trách và đạo diễn của chương trình, mọi người tập trung để họp, từ sáng sớm cho tới buổi chiều.
La Mẫn cuối cùng cũng tìm được mối quan hệ và liên lạc được với ông chủ của Mãnh Thương Âm Nhạc, nhưng mà, thái độ của Mãnh Thương Âm Nhạc không được thân thiện cho lắm, rõ ràng là vu khống mà bọn họ bày tỏ thái độ như nguyên đơn.
“Vậy chúng ta không cần phải nói chuyện riêng, gặp nhau ở tòa vậy.”
La Mẫn cúp điện thoại, mọi người trong phòng cũng nghe được, biết rằng bên Mãnh Thương kia không có ý định thỏa hiệp hay thu tay.
Người của tổ tiết mục rời đi trước, dù sao thì việc ghi