Edit: Xiaoxi Gua
Từ nửa đêm bận rộn đến hừng đông, Thẩm Kế cũng không thể tìm thấy những cái xương cốt bị Thẩm Gia Minh mang đi.
Thẩm Gia Minh vừa chết, liền trở thành một sự bí ẩn chưa rõ.
Lục Giang Sầu vẽ xong bùa hộ thân, trên bàn ăn sáng, bảo học trò Nhất Tùng phân phát, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới ngay cả chủ nhà đến người hầu, mỗi người đều phát một cái.
Chỉ có Mộc Ân cùng Lục Phong Miên, đẩy lá bùa kia trở về.
“Tôi cũng không cần, tự có may mắn hộ thân, không dính tà ma được.” Mộc Ân ung dung ăn một muôi cháo, cười cười với Lục Giang Sầu.
Lục Giang Sầu nhìn cô liền hận nghiến răng, lá bùa bị đẩy trở về cũng không có nhận, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, liền mang theo học trò rời đi.
Thẩm Kế đuổi theo ra bên ngoài, đoán chừng đi hỏi những khúc xương nhà họ Thẩm tìm không thấy nên xử lý như thế nào, nửa ngày cũng chưa thấy trở về.
Tối hôm qua Mộc Ân nghe Thẩm Thanh Thanh giải thích, lúc này tâm tình thật tốt, nhìn Lục Phong Miên đang ăn, thỉnh thoảng liếc về phía mình, cảm giác ngọt lịm trong lòng.
Nhưng cô vẫn mặt lạnh, giả vờ mang một vẻ mặt hờ hững với Lục Phong Miên.
Cô ngược lại muốn xem xem, lúc nào Lục Phong Miên có thể hiểu rõ vì cái gì mà cô tức giận, chủ động tìm cô giải thích.
Một đêm này đám người luân phiên bị hù dọa, chất lượng giấc ngủ đều không tốt, Lâm Như Uyên ngáp một cái, cầm cái bánh bao từ trong mâm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh.
“Đúng rồi Thanh Thanh, xảy ra nhiều việc như vậy, sao chú Thẩm không cân nhắc đến việc chuyển ra khỏi căn nhà này trước? Nếu như là bởi vì âm khí nơi này quá nặng, dọn ra ngoài không phải lựa chọn tốt nhất sao?”
“Anh Uyên không biết đâu!” Thẩm Thanh Thanh thở dài, nói: “Trước đây ít năm có một lần ba cảm thấy căn nhà này cũ kỹ, từng nhìn trúng một biệt thự khác, nhưng sau khi dọn nhà không lâu, công việc kinh doanh của Thẩm gia bắt đầu trở nên kém đi, ba tổn thất không ít tiền, sau khi tìm anh Giang Sầu xem, bất đắc dĩ lại dời trở về.”
“. . .” Lâm Như Uyên giật mình, có chút khó tin: “Còn có chuyện kỳ lạ như vậy.”
“Vâng.” Thẩm Thanh Thanh miễn cưỡng giật giật khóe môi: “Trên phương diện làm