Edit: Xiaoxi Gua
“Ân Ân, tại sao đột nhiên em hỏi chuyện của Thanh Thanh, việc này có liên quan gì đến Phong Miên?” Lâm Như Uyên bị lượn một vòng tròn, mới nhớ tới dự tính ban đầu.
“Đương nhiên là có liên quan, nếu là anh ấy sớm nói cho em biết chị Thanh Thanh là em gái của anh ấy, thì em sẽ không tức giận.” Mộc Ân thở phì phò nói: “Ở đó vừa ôm vừa an ủi, làm sao em biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng trước đây anh ấy thích chị Thanh Thanh!”
“…” Lâm Như Uyên giật mình, mới hiểu được em gái bảo bối của mình đang ghen, vừa buồn cười lại thực tình mừng cho Lục Phong Miên.
Bất kể nói thế nào, Mộc Ân bằng lòng ghen vì cậu ấy, thì chứng tỏ để ý đến cậu ấy, cũng là minh chứng cho tình cảm của hai người tiến thêm một bước.
“Phong Miên có thể cho rằng em đã biết chuyện.” Anh giải thích giúp Lục Phong Miên một câu.
“Chuyện khó hiểu như vậy làm sao em biết được.” Mộc Ân thở dài: “Theo em thấy thì anh ấy quá ngốc, thật sự chẳng lẽ không nhìn ra em đang tức giận vì chuyện của chị Thanh Thanh? Đến một câu cũng không hỏi, giải thích cũng không giải thích, haizaa… Nếu không phải chị Thanh Thanh nói với em, có thể em còn tức đến hơn hai ngày…”
“Phong Miên không nói, em cũng có thể hỏi, nếu như không hỏi cậu ấy, hỏi anh trai cũng được, nếu như em sớm hỏi anh, anh đã sớm nói cho em biết.”
Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu, Lâm Như Uyên buông Mộc Ân ra, đẩy cô về phía trước một cái: “Được rồi, đi tìm Phong Miên đi, anh đoán chừng cậu ta còn không biết vì sao em tức giận đâu, chắc còn đang bối rối.”
Hai ngày này Mộc Ân hờn dỗi Lục Phong Miên, không nói chuyện, không gặp mặt, nhưng thật ra rất nhớ.
Cô đi xuống lầu ra cửa, dạo qua một vòng quanh sân nhà của nhà họ Thẩm, lại không thấy bóng dáng của Lục Phong Miên.
Nếu như Lục Phong Miên trở về phòng, cô quay người chuẩn bị trở về trên lầu tìm xem, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh từ trong biệt thự ra, liền chạy đến đón chào.
“Chị Thanh Thanh.”
“Ân Ân.” Thẩm