“Lão Phó, tra thử gần quân đội có căn biệt thự nào thích hợp không, ăn xong điểm tâm tôi đi xem với Ân Ân.” Đã ăn xong món sủi cảo nhân tôm yêu thích, Lục Phong Miên quay đầu phân phó.
“Vâng, tôi đi làm ngay.” Phó Dũng đồng ý, quay người đi.
Lâm Hạ bị ép ăn một đống cẩu lương, càng không cam tâm, tại sao đều bị hai người này chặn trước một bước.
Cô ta nghiêng người về phía trước đụng đụng, cười rạng rỡ nói: “Chú Lục, nếu muốn tìm chỗ ở, không bằng cháu và hai người cùng đi, cháu và Ân Ân là bạn, có thể giúp cô ấy chọn.”
Lục Phong Miên không trực tiếp đồng ý, múc muôi canh cá nhìn về phía Mộc Ân, hỏi: “Em cảm thấy thế nào? “
“Được ạ.” Mộc Ân nở nụ cười vô hại, một mặt ngây thơ nói: “Có chị Hạ hỗ trợ, nhất định có thể chọn được một phòng ở tốt.”
Trong lòng Lâm Hạ buông lỏng, kẹp chiếc bánh bao thịt hấp trong mâm: “Ân Ân, ăn nhiều một chút, em gầy, chị nhìn mà đau lòng.”
“Cảm ơn chị Hạ.” Mộc Ân cười đem bánh bao kẹp, quan sát một chút, lại nhíu mày thả lại trong mâm:”Chị Hạ, chị biết em không ăn gừng, trong này có gừng nha.”
Bộ dạng như có mấy phần oán trách.
Trong lòng Lâm Hạ thầm mắng con nhỏ này thật sự là càng ngày càng quá quắt, ngoài miệng lại nói: “Thật có lỗi, là chị sơ ý.”
“Không có việc gì, đây đều là việc nhỏ, chị Hạ không nhớ rõ là rất bình thường.” Mộc Ân rộng lượng cười cười: “Dù sao không phải người nào cũng quan tâm cháu giống như chú Lục nha, cái gì cũng nhớ.”
Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn đồ, bộ dạng ngây thơ vô cùng.
Lâm Hạ bị cô chọc tức muốn điên lên, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám nói gì trước mặt Lục Phong Miên, chỉ có thể phụng phịu, uống từng ngụm canh phát tiết.
Ai ngờ người không may uống canh cũng có thể mắc nghẹn, một chén canh uống nhanh đã thấy đáy, cô ta phát hiện trong canh cá có một sợi tóc.
Sợi tóc kia vừa dài lại thẳng, vừa nhìn cũng không phải là của mình —— cô ta tóc quăn.
Khẩu vị Lâm Hạ mất hết, biểu lộ vô cùng oán hận, “Tại sao có cọng tóc? “
Mộc Ân nghe vậy ngẩng đầu nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Có thể là thím Trương lúc nấu cơm không cẩn thận làm rớt