Editor: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
Dọc đường đi ra khỏi quán bar, trở lại xe, nét mặt Lục Phong Miên trầm lặng, bầu không khí âm u như sắp mưa.
Mộc Ân nơm nớp lo sợ, lại nhớ tới hoàn cảnh đau khổ sợ hãi người đàn ông này ở kiếp trước.
Cả đoạn đường về nhà cô đều ngơ ngác, đến khi vào căn biệt thự mới phát hiện đây là nhà cũ.
Tại sao lại về chỗ cũ rồi?
Mặc dù sự thật chứng minh ngôi nhà cũ cũng có ma, nhưng Mộc Ân luôn cảm thấy Lục Phong Miên đột nhiên kéo cô trở về đây, không phải là điềm lành.
“Chú…Chú Lục…” Giọng cô không cầm được mà run rẩy, giải thích rằng: “Là Lâm Hạ hẹn cháu đi bar, cháu chưa từng đi nên muốn thử xem, chú đừng nóng giận.”
“Là thật đó!” Thấy anh không nói chuyện, Mộc Ân nói tiếp: “Cháu cũng chỉ là uống một ly rồi chuẩn bị đi về, cho dù chú không đến, cháu cũng sẽ tự trở về, cháu không thích chỗ đó, cháu sẽ không bao giờ đến nữa.”
“…” Lục Phong Miên vẫn không nói gì, tay nắm chặt cổ tay cô đột nhiên buôn lỏng ra.
Anh trầm mặc, ánh mắt tựa sương mù, đáy mắt chứa tâm tình phức tạp nhìn không thấu.
Mộc Ân ngửi thấy mùi giông bão sắp ập đến, nhưng cô đã tận lực giải thích chuyện cô đi đến quầy bar, thật sự không biết làm gì để Lục Phong Miên nguôi giận.
“Cháu… sau này cháu thực sự sẽ không đến quán bar nữa.” Cô cố sức vùng vẫy.
Cũng lúc đó, Lục Phong Miên nói: “Lão phó, anh đi ra ngoài.”
Sắc mặt anh vẫn khiến người ta sởn gai ốc, ngay cả Mộc Ân cũng nhìn ra anh không hề nguôi giận, Phó Dũng tự nhiên cũng nhìn ra được.
Phó Dũng khuyên nhủ: “Lục gia, Ân Ân tiểu thư cũng không phải cố ý, chuyện hôm nay…”
“Ra ngoài.” Lục Phong Miên trầm giọng nói.
Phó Dũng bất đắc dĩ thở dài, xoay người bước ra ngoài.
Đại sảnh thoáng chốc chỉ còn Mộc Ân và Lục Phong Miên.
Không có bác Phó, Mộc Ân càng thêm e sợ, nhưng lại tức giận với Lục Phong Miên.
Dưới ánh mắt đầy áp bức của người đàn ông, cuối cùng cô cũng thiếu kiên nhẫn, kêu lên: “Cháu đã nói cháu sẽ không tới quán bar nữa, chú rốt cuộc muốn cháu như thế…”
Chữ cuối cùng còn