Edit: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
“Còn có người khác có thể thấy được chị sao?” Mộc Ân không ngờ mình còn có đồng loại.
“Không có.” Ma nữ nói.
“…” Mộc Ân.
Đã biến thành ma còn lầy lội thế sao!
“Em gái, sao lại khóc thương tâm vậy?” Ma nữ xách theo làn váy hí phục, đến bên cô ngồi xuống.
Nhớ tới Lục Phong Miên, lòng của Mộc Ân lại nặng trĩu.
Cô muốn tìm người để có thể bày tỏ hết tất cả, nhưng quan hệ của cô và Lục Phong Miên thực sự khá phức tạp, đôi ba câu nói cũng không thể nói rõ, cô không có tâm tình nào giải thích tỉ mỉ chuyện này.
Cuối cùng cũng chỉ thở dài lấy một tiếng: “Không có gì.”
“Vị quân nhân kia lại ức hiếp em đúng không?”
Cô không chịu nói, ma nữ đành tự mình đoán: “Lại xảy ra mâu thuẫn với người nhà rồi?”
“…” Mộc Ân lắc đầu.
“Đều không phải?” Ma nữ chớp mắt: “Em gái, sống vui lên, không nên lãng phí thời gian của mình vào những việc khiến mình không vui, dù sao sau khi chết cũng sẽ thành một bộ tro cốt, rồi thành ma, em nếu muốn, dù có khổ đau thế nào cũng sẽ biến thành gió thoảng mây bay mà thôi!”
Cô cảm thấy những lời đó rất hợp tình hợp lý, trong lòng Mộc Ân sinh ra cảm động không hợp thời.
Bản thân lại có thể để ma an ủi, không biết cô và Trần Uyển Di ai đáng thương hơn ai.
“Khi còn sống nên hưởng thụ, đừng lãng phí thời gian của mình vào những việc khiến mình không vui, nếu không chết rồi có muốn ăn chút gì cũng không ăn được, giống như chị đây này…”
Mộc Ân bị cô ta dắt mũi thành công, hiếu kỳ hỏi: “Ma vẫn có thể ăn uống chứ?”
“Tại sao ma không cần ăn?” Trần Uyển Di chống nạnh: “Nếu không các người đốt tiền âm phủ cho ai dùng, đốt biệt thự cho ai ở? Nhang đèn là cho ai dùng?”
“…” Mộc Ân.
“Ma bọn tôi tuy rằng không ăn gì cũng không chết, thế nhưng vẫn thèm ăn đó chứ, gì mà tào phớ, thịt lạc đà hầm…” Trần Uyển Di vừa nói vừa nuốt nước bọt: “Đều tại tôi hồi còn sống thích ăn uống…”
Cô ấy nói mấy chuyện này, Mộc Ân chưa nghe qua