“Ân Ân” Lục Phong Miên ở bên gọi cô một tiếng.
Mộc Ân lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, mấp máy môi, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia ở trong phòng, Lâm Hạ không nhìn thấy, cô muốn nói cho Lâm Hạ, cũng nói không ra được.
Cho đến khi người phụ nữ đó vén tóc dài lên, lộ ra một nửa khuôn mặt thối rữa bị tóc che khuất, cô cũng không ngồi yên được nữa, từ trên giường nhảy xuống đất, chạy đến hành lang.
Đụng phải Lục Phong Miên cùng bác Phó, cô cho rằng cuối cùng cũng có người giúp đỡ, nhưng vẫn không thể nói ra hai chữ “có ma”.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, cũng không nhìn thấy vật kia giống như Lâm Hạ.
Con ma này, chẳng lẽ chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
Suy đoán này khiến Mộc Ân giật mình, nghĩ đến chuyện mình trùng sinh…
Có lẽ việc cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được có liên quan đến chuyện này.
Vì để xác định suy đoán này có chính xác hay không, Mộc Ân quyết định tìm tới ma nữ.
“Chú Lục.” Cô chật vật khó khăn cười một tiếng với Lục Phong Miên: “Có thể để cho bác Phó theo cháu đi một vòng từ trên xuống dưới lầu được không?”
“Em muốn làm gì?” Lục Phong Miên hỏi.
Tìm ma nữ, Mộc Ân muốn nói thật nhưng lại nói không ra, chỉ có thể nói, “Không làm gì, đi dạo, giống tản bộ ấy ạ.”
“Chân em bị thương.” Lục Phong Miên dời tầm mắt, nhìn về phía đôi chân trần của cô.
Mộc Ân chạy ra ngoài vội vàng, đến giày cũng quên mang, đôi chân tinh tế trắng nõn, mấy ngón chân nhỏ xinh mềm mại co lại khi bị anh nhìn.
Yết hầu Lục Phong Miên khẽ nhúc nhích, cúi người ôm lấy cô: “Đi thôi, trở về.”
“Chú Lục…” bị ôm kiểu công chúa ở trước mặt người ngoài, Mộc Ân rất xấu hổ: “Cháu không sao, chân cháu không đau đến vậy.”
“Bên trong rượu thuốc có thành phần giảm đau, đương nhiên không đau.” Lục Phong Miên cuối thấp tầm mắt đối diện với cô: “Nhưng cũng không thể dùng lực, nếu không ngày mai sẽ sưng.”
“Thế nhưng…” Mộc Ân còn muốn nói thêm, bị Lục Phong Miên ngắt lời là không được xía vào.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì ngày mai lại nói tiếp.”
Mộc Ân không còn cách nào, bất đắc dĩ gục đầu xuống, mặc cho Lục Phong Miên ôm cô rời