Ngoài cửa sổ, Ngưng Hương thấy Tố Nguyệt đi ra tới, trộm chạy tới góc tường trốn tránh, ngồi xổm xuống đi, tim đập bang bang.
Hưng phấn.
Ngưng Hương thật không nghĩ tới, nàng thuận miệng biên một câu nói dối, sẽ vừa khéo khiến Tố Nguyệt đêm nay không bị thế tử khinh bạc, sớm biết nói không thích phần lễ vật liền kia sẽ làm Bùi Cảnh Hàn đánh mất ý xấu, nàng làm sao khổ sở cắn môi?Giống như cũng không đúng, đời trước nàng liền nói không thích, Bùi Cảnh Hàn lại không có dễ nói chuyện như vậy.
Sờ sờ môi vẫn cứ phát đau, Ngưng Hương có chút hoang mang, không hiểu trong đó khác biệt ở đâu.
Bất quá nàng cùng Tố Nguyệt đều tránh thoát một lần, vẫn là càng đáng giá cao hứng đi?Chờ Tố Nguyệt đi vào hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, Ngưng Hương tiếp tục nghe lén một lát, xác định đêm nay thật sự không có việc gì, nàng mới lặng lẽ trở về nhĩ phòng.
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau trời tờ mờ sáng Ngưng Hương liền dậy, trước xoa đôi mắt đi soi gương.
Môi dưới bị cắn rõ ràng sưng hồng so bên chỗ khác, hôm nay về nhà là không có cách che giấu.
Ngưng Hương thở dài, đơn giản thu thập một phen, đi trước thượng phòng từ biệt, đi đến cửa nội thất, đụng phải Tố Nguyệt đi ra tới, trong lòng ngực ôm đệm chăn của Bùi Cảnh Hàn.
Sắc mặt Tố Nguyệt như thường, Ngưng Hương lại hơi hơi đỏ mặt.
Tới Lãnh Mai Các hầu hạ Bùi Cảnh Hàn hơn nửa năm, hai người ai đều biết đây là có chuyện gì.
Không tiếng động ánh mắt giao lưu sau, Tố Nguyệt đi ra ngoài, Ngưng Hương ở cửa đứng một lát, trấn định xuống dưới sau mới vào phòng, rũ mắt đứng ở tủ quần áo hỏi nam nhân, “Thế tử còn có cái gì phân phó sao?”“Hầu hạ ta mặc quần áo.
” Bùi Cảnh Hàn lấy một áo choàng màu thiên thanh ra tới.
Ngưng Hương liền đi qua, tiếp nhận xiêm y, thuần thục hầu hạ hắn.
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu xem nàng, nhìn đến môi nàng bị thương, nghĩ đến tối hôm qua trong mộng lặp đi lặp lại nếm hương vị nó, nhịn không được giơ tay.
Ngưng Hương hoảng sợ, bản năng lui phía sau, cái khó ló cái khôn tìm lấy cớ, “Thế tử muốn mang ngọc bội sao?”Hồ ly giảo