Chủ tử phân phó, Ngưng Hương không thể không cùng Lục Thành đi lấy nước.
Cành cây cây ăn quả rất thấp, gần như sắp chạm xuống đất rồi, cho nên dù Ngưng Hương cúi đầu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng phấn của cây cây táo hồng, nhiều đóa tạo thành một khóm hoa, như tựa như gấm thêu.
Cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ như thế đã phân tán lực chú ý của nàng, Ngưng Hương ngay từ đầu bức bách chính mình không đựơc nhìn tới nam nhân phía trước, sau khi đi một đoạn đường, nàng cảm giác thoải mái không ít, đôi mắt hạnh rũ xuống, chỉ chăm chú xem hoa của cây táo hồng.
Lục Thành nhịn không được quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng nghiêng đầu ngắm hoa của nàng, giống như là thật sự rất thích những đóa hoa này, lại mơ hồ có chút mượn hoa phân tâm ý.
Lục Thành cũng không hiểu tại sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ, tiểu cô nương này dường như rất không thích bị hắn bắt gặp nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn, hình như cố ý lẩn tránh hắn.
"Trước kia có từng thấy qua cây táo hồng không?"Lục Thành thả chậm bước chân, muốn đợi nàng sóng vai cùng đi.
Yên lặng suốt đoạn đường đi, hắn đột nhiên mở miệng, trái tim bình tĩnh của Ngưng Hương lập tức khởi lên gợn sóng, quét nhìn ống quần hắn một cái, Ngưng Hương thả chậm bước chân, giả bộ xem hoa nói: "Chưa thấy qua, trong thôn chỉ có cây hạnh, cây đào, nào có loại cây hiếm như cây táo hồng này.
"Hắn dừng lại nàng liền đi chậm lại, rõ ràng là thực sự muốn trốn hắn, Lục Thành cảm thấy vừa oan ức lại vừa hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì.
"Nàng đi chậm như vậy, không sợ thế tử đợi sốt ruột sao?" Lục Thành nhìn qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cười nhẹ hỏi.
Trong lời nói của hắn phảng phất sự vui vẻ thân mật tự nhiên, căn bản không để ý nàng là nha hoàn của ai, càng không hề có chút hiểu lầm khinh thị nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi đến vườn trái cây, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng hắn.
Lục Thành cười cười, hất cằm về hướng Tây bắc của vườn trái cây, "Nhanh lên đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ.
"Nụ cười kia còn ấm áp sáng rỡ hơn cả ánh nắng ngày xuân, Ngưng Hương đã từng xem hắn là người bạc tình, giờ khắc này, nàng lại bị nam nhân cởi mở với nụ cười rạng rỡ đó làm ấm lòng.
Cuối cùng cũng có người cùng thôn dù biết được nàng là nha hoàn hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thì không hề dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn nàng, cũng không hề nói bóng nói gió hỏi thăm nàng có bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng hay không.
Sau khi cảm động, là áy náy.
Giữa Lục Thành và Phùng cô