Gần đây Nghiêm Liệt rất khó chịu, giống như tên của cô, luôn cảm thấy nóng nảy.
Cô mới mua nhà phong thuỷ không tệ, ban công và phòng ngủ hướng nam, Nam-Bắc thuận hoà, cửa sổ lớn sát mặt đất, lấy ánh sáng tốt.
Vừa vào nhà là phòng khách có vườn hoa nhỏ, diện tích không quá lớn, nhưng có thể đặt mấy bồn cây đẹp mắt, thậm chí có thể tự trồng rau.
Tuy rằng Nghiêm Đại tiểu thư không thể tự trồng rau.
Khu phố này gọi là "Đô thị xanh", tuy tên nghe có vẻ không quá sang trọng, nhưng không sao, khả năng thu nhập của các hộ gia đình quả thực lợi hại, đãi ngộ cũng không phải không xứng với thực. Không những có vườn hoa nhỏ trong nhà, khu phố được xanh hóa cũng trở nên mát mẻ, thoáng đãng.
Từ khu phố phóng tầm mắt nhìn ra đều là cây xanh um tùm, mùa hè gió nhẹ phất phơ, thực sự có cảm giác hòa mình vào thiên nhiên hoang dã, gần cây cầu có dòng nước nhỏ, ở đó nuôi mấy con cá vàng, tuy rằng không biết có thể sống bao lâu.
Tiểu khu có bảo vệ 24h, người lạ ra vào đều phải đăng kí tra xét nghiêm ngặt, thang máy vào mỗi tầng là một hộ gia đình riêng, đãi ngộ gần như theo tiêu chuẩn của Thượng đế.
Vậy Nghiêm Liệt có gì để khó chịu?
Kỳ thực Nghiêm Liệt cũng kì lạ. Cô không mấy quan tâm đến mua sắm, nhìn qua không tệ liền trực tiếp mua, không cần tìm hiểu rõ. Về nhà xem hoá đơn phát hiện mình bị lừa gạt cô cũng lười trở lại, chỉ nghĩ lần sau sẽ không mua ở đó nữa.
Một bộ quần áo dùng một lần thì không đáng kể, nhưng lần này cô là mua nhà.
Cô vì muốn thoát khỏi cái nhà không khí ngột ngạt kia mà vung tay tiêu tốn mấy trăm vạn, không nghĩ tới lại rơi vào một cái hang sói khác.
Từ cửa sổ phòng khách nhìn ra xa có thể trông thấy CBD*, nắng ban mai ấm áp mang theo hơi thở thành thị, nhưng vừa đi đến phòng ngủ cô lại không muốn kéo rèm ra.
(*CBD: viết tắt của "Central Business District", là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố)
Đối diện phòng ngủ của cô là căn nhà nhỏ cũ kĩ không biết được xây từ mấy thế kỷ trước.
Ba căn nhà tựa như ở nơi âm ti địa phủ sừng sững trước phòng ngủ của cô, dây thường xuân bám đầy trên tường, gió thổi qua khiến chúng run rẩy, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Nếu không phải giữa ban đêm mờ mịt, ngoài hành lang có ánh đèn lập lòe, Nghiêm Liệt thực cảm thấy nơi đó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Gần đây vấn đề luôn chiếm giữ đầu óc cô là – rốt cuộc ai đang sống ở căn nhà ma quái kia?
Khu phố xanh chỉ cách căn nhà cổ kia đúng một con đường, cái này như vạch ra đường ranh giới biểu hiện cho Trung Quốc thời xưa và nay.
Nghiêm Liệt đi hỏi chủ doanh nghiệp cũ, thậm chí đem tập tờ rơi quảng cáo nhận được khi mua nhà vò thành giấy vụn vứt lên bàn---
Cái gì mà đô thị phồn hoa? Dưới tầng có một quán KFC mà gọi là đô thị? Còn có căn nhà đối diện phòng tôi, mấy người giải thích như thế nào? Khi nào thì phá đi? Bây giờ tôi còn không dám mở cửa sổ, chỉ sợ vừa mở sẽ có một sát thủ hai con dơi ba oan hồn tiến vào từ căn nhà kia. Mấy người xem mắt tôi đều thâm quầng rồi, chính là bởi vì nơi này! Khiến cho tôi không ngủ được, ban ngày tâm trạng cũng không tốt, mấy người có chịu trách nhiệm nổi không?
Ông chú già chủ doanh nghiệp liên tục lau mồ hôi: "Nghiêm tiểu thư, xin cô yên tâm, ba căn nhà kia sẽ phá bỏ ngay. Chỉ cần mấy chủ nhà cứng đầu đó đồng ý rời đi nơi khác, cái đinh trong mắt này có thể nhổ đi ngay lập tức!"
Nghiêm Liệt cũng không bị mấy lời ngon tiếng ngọt kia mê hoặc đập bàn nói: "Ngay lập tức là khi nào? Bao lâu có thể hoàn thành? Nhổ thì cũng nhổ nhanh lên đi chứ! Có chút thành ý nào không thế? Buổi tối người dưới lầu gõ ống nước cái gì? Các người có thương lượng không thế, có nói đạo lí phải trái không? Quầng thâm mắt này của tôi phân nửa là bị tiếng gõ ống nước gây ra đấy. Nói cho ông biết, lần sau còn có người gõ ở đây nữa cẩn thận tôi đổ axit sunfuric* xuống đấy!"
(*axit sunfuric: Tính ăn mòn của nó có thể được quy định chủ yếu là có tính axit mạnh và nếu ở nồng độ cao, có tính chất khử nước và . Khi tiếp xúc, axit sulfuric có thể gây bỏng hóa chất nghiêm trọng và thậm chí thứ cấp; nó rất nguy hiểm ngay cả ở vừa phải.)
Chủ doanh nghiệp đầu đã muốn nổ rồi, vẫn còn ở nơi này cười xòa làm lành:
"Vâng vâng, Nghiêm tiểu thư nói đúng lắm, vậy thì chúng ta cùng trao đổi, để bọn họ nhanh chóng chuyển!"
Nghiêm Liệt rời đi, chủ doanh nghiệp nhìn bóng dáng cô mà nhẹ nhàng thở phào.
Nghiêm Liệt đi tới cửa, mồ hôi lạnh của ông ta chưa kịp rơi xuống , đột nhiên cô đã hung hăng quay đầu trừng trở về.
Người kia giật thót, vội vàng chỉnh trang, nắp chén trà trong tay rơi xuống đất, hoảng đến rối tinh rối mù.
Nghiêm Liệt cảm thấy thật buồn nôn.
Trước có rừng rậm sau có nhà ma, căn hộ vài vạn một mét vuông này rõ ràng có cảm giác là mộ phần, khu phố này có thể đổi tên thành nghịa địa được rồi.
Cơn giận của Nghiêm Liệt vẫn không giảm xuống, lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể chạy đến nhà bạn thân Chu Mật xui xẻo kia tị nạn.
Chu Mật, nghe tên liền biết là nữ, nhưng những người gần gũi bên cạnh cô cũng đều là nữ.
Căn nhà này Chu Mật ở đã thay đổi qua không biết bao nhiêu nữ chủ nhân tạm thời, Nghiêm Liệt cũng lười ghi nhớ.
Không sai, người bạn thân này của Nghiêm Liệt chính là nữ đồng tính luyến ái.
Trước khi đi Nghiêm Liệt gọi điện thoại cho Chu Mật, nói cô muốn ở nhờ mấy tháng, bảo Chu Mật đuổi mấy phụ nữ không đứng đắn kia ra ngoài.
Chu Mật đang được nữ tiếp viên hàng không nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, hai người đang thân mật, nhận được điện thoại của Nghiêm Đại tiểu thư mặt liền biến đen. Cô nhanh chóng cùng nữ tiếp viên hàng không giải quyết xong, để lại một ít tiền, khuôn mặt tươi cười nói một câu ngọt ngào, không tình nguyện đi ra cửa.