Lần này mũ bảo hiểm bị lệch, nhưng Ngụy Tịnh cũng không đỡ, chỉ dùng ánh mắt đặc biệt cảnh giác nhìn Nghiêm Liệt.
Ánh mắt kia khiến Nghiêm Liệt có chút không thoải mái, thật giống như mình là một lão đầu lừa gạt thiếu nữ.
"Cô hình như bị bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều. Uống ít rượu thì tốt hơn, tôi đi đây."
Ngụy Tịnh lần thứ hai muốn đi, Nghiêm Liệt đi tới cạnh cửa:
"Nếu phải đi thì dặn dò nhiều như vậy làm gì, cô cũng thật nhiều chuyện nha."
Ngụy Tịnh quay đầu, lại tới nữa rồi, cái loại bí ẩn ôn nhu đó bị Nghiêm Liệt nhận ra.
Thật giống lần đầu tiên các cô gặp mặt, Ngụy Tịnh cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Như là vuốt ve, mơn trớn sợi tóc màu đen của cô, ánh mắt sưng đỏ cùng đôi môi đậm sắc. . .
"Bởi vì tôi nợ cô tiền, chính là như vậy. Luôn muốn lấy lòng chủ nợ. Đúng rồi, cái áo gió kia, xin lỗi, nó hỏng rồi, tôi biết là hãng nào, tôi mua một cái mới cho cô."
"Không sao, những thứ này không quan trọng. Tôi đối với cô có hứng thú, tôi chẳng qua là. . ."
Ngụy Tịnh cướp lời: "Nghiêm tiểu thư thực đa tình, chúng ta mới gặp mấy lần, cô liền nói như vậy."
Nghiêm Liệt bình tĩnh trả lời: "Cho dù cô có tin hay không, muốn cùng một người hoàn toàn xa lạ chỉ có duyên gặp mấy lần kết bạn, đối với tôi mà nói vẫn là lần đầu tiên. Thậm chí cô nói cô là nữ đồng tính luyến ái, tôi cũng cảm thấy không có gì đáng ngại. Chẳng qua cô giống như rất phòng bị nha, tôi không có làm chuyện gì khiến cô bất mãn chứ ? Tại sao cô kháng cự tôi đến gần như vậy? Tôi chỉ là muốn cùng cô làm bạn mà thôi, cô đối với người khác cũng thật khách khí."
"Chẳng qua là tôi cảm thấy tôi không xứng với Nghiêm tiểu thư, không có cách nào có người bạn lợi hại như cô. Tôi còn phải làm việc, tôi đi trước."
Ngụy Tịnh vẫn là lạnh nhạt như vậy rời đi, nhưng lúc cô biến mất ở kẽ hở thang máy, rõ ràng cô có nhìn Nghiêm Liệt một cái qua kẽ hở.
Giống như lúc ở ga tàu.
Nghiêm Liệt luôn luôn không dời tầm mắt khỏi Ngụy Tịnh nên nhìn thấy ánh mắt này, còn phát hiện hình ảnh Ngụy Tịnh lúng túng cúi đầu.
Rốt cuộc có chuyện gì, khiến cô phòng bị sâu như vậy?
Cô thật giống như ép buộc mình lạnh lùng, ép mình biểu hiện khiến người ta chán ghét, còn ép mình rời đi nhanh lên một chút.
Cái gai của Ngụy Tịnh lại một lần nữa dựng lên, quấn lấy người cô, nửa bước cũng khó đi.
Nhưng Nghiêm Liệt vẫn có một loại kích động.
Muốn nhổ hết gai trên người Ngụy Tịnh, nhìn một chút nội tâm của cô, cuối cùng là cảnh tượng như thế nào.
Bây giờ mỗi ngày Nghiêm Liệt ra cửa đều phải lái xe đi ngang qua ngôi nhà ma kia, nhưng không lần nào gặp được Ngụy Tịnh.
Cô cũng đi qua nhà hàng Ngụy Tịnh làm việc, đáng tiếc Ngụy Tịnh không ở đó.
Giám đốc nói một tuần trước Ngụy Tịnh đã từ chức, chỉ lấy tiền lương ba tuần rồi rời đi, bởi vì thời gian quá ngắn trái với hợp đồng, còn bị ông chủ trừ năm trăm tệ.
Nghiêm Liệt hiểu rõ, trong lòng có chút không vui.
Ngụy Tịnh chuyển tiền cho Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt kiểm tra một lúc, ngày chuyển chính là ngày cô từ chức ở nhà hàng kia, tổng cộng một ngàn tệ.
Đây là tài khoản cá nhân của Nghiêm Liệt, cô rất rõ ràng mỗi khoản tiền chuyển đến, rất ít khi có khoản tiền một ngàn, cô liền biết đó là Ngụy Tịnh chuyển tới.
Có lẽ là một khoảng thời gian không gặp, Ngụy Tịnh lại có ý tránh né cô, Nghiêm Liệt có chút chán nản loại thái độ này.
Cô căn bản cái gì cũng không làm, chẳng qua chỉ bày tỏ thiện cảm thậm chí còn giúp cho công việc của Ngụy Tịnh, nhưng nhận được loại đền đáp này.
Hơn nữa, công việc dần dần bận rộn, Nghiêm Liệt tạm thời đem chuyện của Ngụy Tịnh bỏ tới sau đầu.
Nghiêm Liệt dời sự chú ý tập trung về công tác, rất nhanh giải quyết hết tâm tư trong lòng, có thể thở phào.
Nhị phu nhân thấy cô không bận rộn như trước nữa, liền sắp xếp cho cô đi tụ tập cùng những người nối nghiệp các công ty khác.
Nghiêm Liệt cảm thấy nhàm chán nhất là loại tụ họp này, nhưng Nhị phu nhân thích.
Từ sau khi Đại phu nhân mất, không có người cùng Nhị phu nhân đấu đá, Nhị phu nhân cảm thấy rất nhàm chán rất tịch mịch, cả ngày đánh mạt chược cùng đám nhà giàu.
Bàn mạt chược nho nhỏ này lại là một bàn giang hồ lớn, bốn người một vòng ngồi đối diện nhau, có thể đem ba cô sáu bà tất cả bát quái đều nói một lần. Từ việc lớn như ai cưới con gái nhà giàu mới nổi, đến việc nhỏ như bữa tiệc kia dùng một chai rượu 300 tệ, đều sôi nổi trên đầu lưỡi các phu nhân.
Đương nhiên, Nghiêm Liệt cũng chạy không thoát cơn bão bát quái.
Nhị phu nhân nghe nói công tử nhà ai lại đùa bỡn bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc, vốn là không lên tiếng, hết lần này tới lần khác có người không biết điều tới hỏi bà:
"Phu nhân, Tiểu Liệt cũng 28 rồi, có cùng công tử nhà ai qua lại chưa?"
"26." Nhị phu nhân sửa lại, "Tuổi tác còn nhỏ, không gấp."
"Sao lại không gấp? Bà không gấp, Nghiêm lão gia có thể gấp. Bảo Tiểu Liệt sinh con trai nhanh lên một chút, Nghiêm lão gia liền muốn thoái vị nhường ngôi, đây chính là chuyện quan trọng."
Nhị phu nhân trong lòng có tính toán riêng, bà cũng biết bây giờ ba chi nhánh công ty bốn nhà hàng và năm cửa hàng trang sức cũng dưới trướng Thịnh Thế Nghiêm Trọng đều sẽ là vật trong lòng bàn tay Nghiêm Liệt——
Chỉ cần chị gái Nghiêm Diễn của cô