Mặc dù tâm trạng Hứa Tranh còn nặng nề hơn so với Nghiêm Liệt, nhưng dù sao mọi người cũng là do cô mời tới, cho nên tiệc hải sản tối nay cô vẫn phải trưng ra vẻ mặt vui vẻ nghênh đón, cho hợp phép tắc làm chủ nhà.
Cô gọi phục vụ thả nguyên liệu nấu ăn lên trên vỉ, rồi tự nướng cho bản thân vài con, nhìn tưởng chừng cẩn thận nhưng thật ra lại rất thờ ơ, đem ốc biển lật đi lật lại.
Bên này, Ngụy Tịnh và Nghiêm Liệt ngồi chung một chỗ, Nghiêm Liệt muốn ăn cua, nhưng lại ngại gỡ vỏ quá phiền toái.
Ngụy Tịnh cười cười lắc đầu, quả đúng là Đại tiểu thư.
"Ai." Nghiêm Liệt thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín yên lặng nhìn Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh nhận được ánh mắt của cô, ngầm hiểu ý, vươn tay chọn lấy một con cua, nói có thể làm giúp.
Nhờ nhân viên mang dụng cụ đến, Ngụy Tịnh rất nhanh nhẹn bẻ chân, tách thịt và mai ra, đặt vào bát Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt nhìn thịt cua óng ánh được sắp xếp gọn ghẽ trong bát, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác được sủng ái thật thỏa mãn. Đang muốn khen ngợi Ngụy Tịnh hiền huệ đảm đang, chợt mấy cô gái ngồi đối diện nhìn chằm chằm hai người bọn họ từ nãy tới giờ đột nhiên mở miệng:
"Ai da, thật là ngọt ngào nha, ngược cẩu chết tôi rồi." Người nói chuyện chính là cô gái mặc áo tắm hai mảnh lúc trước bắt chuyện với Nghiêm Liệt không thành.
"Đúng vậy, Nghiêm tiểu thư khẩu vị thật tốt, dạng đồ gì cũng có thể nuốt vào bụng. Nhìn con cua kia, chậc chậc, gầy teo xẹp lép, không ngon miệng nhưng Nghiêm tiểu thư một chút cũng không ngần ngại."
"Nghiêm tiểu thư người ta cái này gọi là không trông mặt mà bắt hình dong... Không, phải là không kén cá chọn canh, dù sao thức ăn cũng đến miệng sẵn, không ăn cũng phí."
Người bên cạnh trách cô gái áo tắm hai mảnh một tiếng, tiếp đó lại đối với khuôn mặt thâm trầm của Nghiêm Liệt nói: "Ài, Nghiêm tiểu thư chớ để ý nha, cô ấy nói chuyện đều là nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, tuyệt đối không có ý cười nhạo ai."
Nghiêm Liệt liếc mắt nhìn Hứa Tranh một cái, Hứa Tranh tựa hồ cũng chú ý tới bên này, nhưng lại không mở miệng, yên lặng xem trò vui.
Nghiêm Liệt suy nghĩ, dẫu sao những người này là bạn của Hứa Tranh, cô cũng nể mà cho mặt mũi. Hơn nữa, cô cùng Hứa Tranh còn cần phải hợp tác với nhau lâu dài, không thể chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này mà sứt mẻ tình cảm đôi bên.
Nghĩ vậy, cô cố gắng gương nụ cười tiêu chuẩn vô cùng có giáo dưỡng, không lên tiếng.
Đối phương không kiêng nể, còn tiếp tục tự nói tự nghe: "Làm sao cô biết ăn không ngon? Nói không chừng ăn vào hương vị rất ngọt ngào đi."
"Ài, không thể nhìn bên ngoài, phải xem xét bên trong đúng không? Nghiêm tiểu thư rất có nội hàm, khác với chúng ta chỉ biết nhìn bề ngoài, quả thực quá nông cạn."
Đối phương ha ha cười to, làm cho mọi người dồn hết sự chú ý tới bên này.
"Khó trách Nghiêm tiểu thư hoàn toàn không để ý tới tôi." Cô gái áo tắm hai mảnh ai oán "Ừ, đặc biệt có nội hàm." Nói rồi liếc ánh mắt khiêu khích Ngụy Tịnh.
Nhưng Ngụy Tịnh một câu cũng không nói, thậm chí từ đầu tới cuối còn không nhìn đối phương.
"Đúng vậy." Một vị khác áo cúp ngực, quần dài nhoài người đến cạnh áo tắm hai mảnh, vuốt ve cánh tay cô "Chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài chứ không cách nào đọc hiểu được sự cao quý bên trong, vậy mới nói Nghiêm tiểu thư thật có nội hàm."
Sự việc bắt đầu trở nên quá đà, Hứa Tranh đứng lên, tựa hồ muốn đi tới.
Nghiêm Liệt không thấy Ngụy Tịnh, cảm giác hô hấp của Ngụy Tịnh dần trở nên nặng nề. Nghe được cái loại lời mỉa mai này, ai có thể thoải mái? Ngụy Tịnh chẳng qua chỉ là cưỡng ép chịu đựng mà thôi. Tại sao cô phải ở chỗ này bỗng dưng vô cớ bị làm nhục cơ chứ? Vì cái gì mà cô phải chịu đựng hết thảy những lời rác rưởi này?
Nghiêm Liệt vẫn duy trì mỉm cười, nhìn thẳng vào mấy người đối diện. Từng ngón tay tinh xảo thong thả đặt chéo nhau, khuôn mặt trang điểm cộng thêm nụ cười xinh đẹp sáng rỡ để lại trong ánh mắt mọi người sự đoan trang cao quý.
Cô bình thản: "Cho nên loại người chỉ nhìn bề ngoài như các người, tại sao có thể cùng nhau làm bạn chứ? Không gặp ác mộng sao?"
"..."
Nói rồi, Nghiêm Liệt nói xin lỗi với Hứa Tranh, thấy vậy, Hứa Tranh cũng chỉ biết cười gượng, vỗ vỗ vai cô:
"Không sao, thật ra thì tôi cũng không muốn cho ba người kia tới, là các cô ấy cứng rắn muốn theo. Tôi cũng cảm thấy họ có chút phiền, cảm ơn cô thay tôi trút giận."
Nhìn Hứa Tranh cười thành như vậy, Nghiêm Liệt có loại cảm giác khó kìm được mà ủ rủ.
Từ nhỏ tới lớn, cô luôn bị Nhị phu nhân coi là đứa trẻ mà giáo dục, bởi tiểu thư Nghiêm gia nhất định phải luôn luôn ưu nhã, có khí chất, gặp người không lễ phép cũng phải giữ mình đoan trang, khí chất, không bao giờ được đối chất với đối phương. Nghiêm Liệt vẫn luôn thông