"Kỳ thực chị nói đúng, ánh mắt tôi nhìn chị không bình thường."
Ngụy Tịnh nói như vậy, hết sức thản nhiên: "Bởi vì dáng dấp Nghiêm tiểu thư rất xinh đẹp, lại có khí chất. Bất kể ai cũng không thể không bị chị hấp dẫn được, không phải sao? Tôi cũng là người, cho nên tôi không nhịn được muốn nhìn chị thật lâu."
Đây rõ ràng là lời mở đầu rất tốt.
"Nhưng, nói như thế nào đây... Ừ, nói thẳng thì, chị biết tôi có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy. Cho dù trên thế giới có nhiều người khác tốt đẹp như vậy, có sức hấp dẫn lớn hơn đi nữa, quỹ đạo đời tôi đã sớm được xác định."
Có dự cảm xấu! Nghiêm Liệt muốn nói, chờ một chút!
Ngụy Tịnh nhìn cái khay trước mắt, cười nói vô cùng kiên định, hoàn toàn không cho Nghiêm Liệt bất kỳ cơ hội nào chen lời.
"Nghiêm tiểu thư đối với tôi rất tốt, nói thật tôi rất vui vẻ, không sai, tôi có thiện cảm với chị."
Mắt Ngụy Tịnh hơi rũ xuống, thẳng thắn giống như chủ nhân của nó vậy.
"Nghiêm tiểu thư chăm sóc, tôi không có gì có thể hồi báo, chỉ có thể dùng tất cả tiền còn dư lại trên người mời chị ăn bữa cơm này. Thật đó, nói ra sợ chị chê cười, tôi cũng chỉ còn hơn một trăm đồng."
Dự cảm xấu sâu hơn, cổ họng Nghiêm Liệt khô khốc, muốn nói ra nhưng như thể bị ngăn cản không thể thốt nên lời.
"Sau bữa cơm này, chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau nữa đâu."
Lúc Ngụy Tịnh nói những lời này, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Liệt, vô cùng chân thành.
Cuối cùng "Bữa tiệc lớn" hao phí tất cả tiền thuê phòng Ngụy Tịnh tích cóp này đáng thương đặt ở chỗ cũ, không ai ăn miếng nào.
Lúc từ phòng ăn đi ra, mặt trời rực rỡ chiếu, Nghiêm Liệt có loại cảm giác choáng váng mãnh liệt.
Ngụy Tịnh đi ở phía trước cô, đi hai bước, quay đầu lại đối mặt với Nghiêm Liệt.
Bởi vì ánh mặt trời chiếu thẳng đến quá nhức mắt, Ngụy Tịnh híp mắt lại, chân mày nhíu chặt một chỗ.
Nghiêm Liệt đứng ở đối diện Ngụy Tịnh, cũng đang nhìn cô.
Nghiêm Liệt rất muốn nói ngay bây giờ, Đinh Ấu Lôi của em chết rồi, đừng ngây thơ như vậy, cả đời này cô ấy cũng sẽ không trở lại bên cạnh em!
Cô thật sự muốn nói như vậy, rất muốn dùng lời tuyệt tình này tổn thương Ngụy Tịnh.
Tại sao không? Ngụy Tịnh đối với cô như thế nào? Cô còn cần quan tâm đến cảm nhận của Ngụy Tịnh sao?
Nhưng đến cuối cùng, Nghiêm Liệt cũng không làm như vậy.
Cô không có cách nào làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nếu như cô nói ra những lời đó, chính cô cũng sẽ xem thường mình
Người Nghiêm Liệt có chút đung đưa, Ngụy Tịnh đi tới muốn đỡ cô, bị cô tránh khỏi.
"Em như vậy, thật sự làm cho người ta chán ghét." Nghiêm Liệt nổi nóng nói, "Dẫm đạp lên tình cảm người khác như vậy, em sẽ có cảm giác thỏa mãn sao?"
Ngụy Tịnh không trả lời cô, chỉ cười, cười giống như chuyện không liên quan đến mình vậy.
Nghiêm Liệt nghĩ, tại sao Ngụy Tịnh phải nói với cô lời quá đáng như vậy.
Nếu không thể chung một chỗ, vậy thì nói "Tôi có thiện cảm với chị" làm gì cơ chứ?
Hay là, Ngụy Tịnh căn bản là muốn Nghiêm Liệt hận cô? .
Nếu là như vậy, Ngụy Tịnh rốt cuộc đã đạt được mục đích.
Giờ khắc này Nghiêm Liệt xấu hổ đến gần như đứng không vững.
Mình đúng là mắt mù, tại sao lại thích người như vậy?
Rất kỳ quái, sau khi đi khỏi trường học, Nghiêm Liệt cũng không cảm thấy đau khổ, một chút ý nghĩ uống rượu mua say cũng không có.
Thậm chí buổi tối hôm đó, cô đi ăn cùng Hứa Tranh.
Hứa Tranh giới thiệu cho cô một ông chủ, vị kia là đàn ông chừng năm mươi tuổi, nho nhã lịch sự.
Nói xong chính sự, ông chủ mập mờ nói muốn trò chuyện riêng với Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt đáp ứng rất nhanh, nhưng sau đó thật sự ra ngoài cùng hắn cũng không tập trung, không giải quyết được gì.
Nghiêm Liệt trở về nhà, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng nửa đêm tỉnh lại.
Ngụy Tịnh không mời mà tới, không lễ phép chiếm đoạt tất cả suy nghĩ của Nghiêm Liệt.
Gương mặt Ngụy Tịnh, mỗi biểu tình đều là tươi sáng như vậy, rõ ràng là không quen thuộc người xa lạ, tại sao có thể ghi nhớ từng chi tiết của cô ấy như vậy?
Thậm chí những lời Ngụy Tịnh nói gây ra vết thương cho Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt cũng nhớ toàn bộ.
"Sau bữa cơm này, chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau nữa đâu."
Nghĩ tới câu này, lòng Nghiêm Liệt hung hãn co rút đau đớn.
Cô che ngực, trở người, khó khăn tiếp tục tìm buồn ngủ.
Không gặp thì không gặp, Nghiêm Liệt cũng không muốn gặp lại.
...
Thời tiết hè khó chịu đựng, cấu trúc căn nhà đối với Dương Khiết chính là một câu đố.
Rốt cuộc ban đầu phòng ốc này là thiết kế như thế nào, mới làm cho nhà ở có cảm giác đông lạnh hè nóng?
Mấy ngày nay trong phòng oi bức khiến người nghẹt thở, đa số lần không phải Dương Khiết tự nhiên tỉnh, mà là bị nóng tỉnh, tỉnh dậy thấy sau lưng toàn bộ ướt đẫm, giống như vừa tắm xong.
Lúc này cô vô cùng bái phục chị, cho dù nóng như thế nào, Ngụy Tịnh vẫn ngồi ở chỗ đó đọc sách, một giọt mồ hôi cũng không chảy, bất động như thể sẽ lập tức thăng thiên.
"Chị không nóng sao?" Dương Khiết ngồi đối diện Ngụy Tịnh uống nước đá.
"Tâm tĩnh tự nhiên lạnh." Ngụy Tịnh lấy nước đá khỏi tay Dương Khiết, "Con gái không nên uống quá nhiều nước đá, không tốt cho thân thể ."
"Em phải hạ nhiệt chứ, em cảm thấy em sắp cảm nắng luôn rồi."
Dương Khiết ngã xuống đất, cảm thấy mặt đất rất nóng, lại ngồi dậy.
Cô nghĩ tới điều gì, dè dặt hỏi: "Chị, vị Nghiêm tiểu thư có ý với chị kia, sao gần đây không tới tìm chị?"
Ngụy Tịnh còn đang nhìn sách, thuận miệng kêu:
"Có quan hệ gì sao?"
"..."
Lời chị nói khiến Dương Khiết cảm thấy lạnh run.
Dương Khiết rất sợ giọng Ngụy Tịnh như vậy, một khi loại giọng lạnh như băng này xuất hiện, đề tài trước mắt không có bất kỳ khả năng tiếp tục nào.
Kỳ quái, chẳng lẽ kế hoạch của Cố Diệc Triết không thực hiện được sao? Không thể nào, Cố tỷ tỷ tinh tế như vậy, chưa từng thất bại nha?
Thật đáng ghét! Dương Khiết thật muốn biết chuyện sau đó! Nhưng lại không dám hỏi!
"Tiểu Khiết." Ngụy Tịnh đột nhiên để sách xuống, nói, "Tối nay cùng chị đến nhà Nhược Khê tỷ một chuyến đi."
"Hả? Vâng vâng? Nhưng tại sao?"
"Chị nghĩ, có vài thứ vẫn phải trả lại cho chị ấy."
Vì vậy Dương Khiết lại tò mò thêm một chuyện.
Bình thường chị căn bản không thích nhắc