Nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, dưới ánh trăng, bên ngoài ban công quả nhiên có một cánh tay!
Tim Nghiêm Liệt đập nhanh hơn, nhưng đây là một cơ hội tốt!
Nghiêm Liệt cầm cán phơi quần áo, dùng sức gõ xuống cái tay kia.
Giọng một người đàn ông kêu lên, tên trộm quả nhiên ngã xuống.
Nghiêm Liệt nhìn xuống dưới, thấy phía dưới còn có hai người đàn ông.
Trong đầu Nghiêm Liệt vụt qua một ý nghĩ, đây không phải đám ăn trộm, mà là... Công nhân dỡ nhà?
Bất kể là ai, tình huống bây giờ có chút tệ hại, Nghiêm Liệt quyết định đánh thức Ngụy Tịnh trước đã, rời khỏi nơi này.
Lúc cô đi vào nhà muốn kéo Ngụy Tịnh thức dậy, nhưng phát hiện có gọi thế nào Ngụy Tịnh cũng không tỉnh.
Cô đưa tay tìm tòi, trán Ngụy Tịnh cực kì nóng!
Ngụy Tịnh phát sốt, đây là chuyện Nghiêm Liệt không nghĩ tới.
Ngụy Tịnh vẫn luôn khỏe mạnh, một người làm thêm nhiều công việc như vậy, còn phải chú ý học tập. Cuộc sống luôn không ngơi nghỉ, tràn đầy tinh thần phấn chấn, không nghĩ tới một cơn mưa liền khiến cô đổ bệnh.
Nghiêm Liệt lập tức gọi 110, nói rõ địa điểm, đối phương bảo sẽ cố xuất phát nhanh nhất có thể.
Có cảnh sát cam kết, Nghiêm Liệt cũng không yên tâm, cô vẫn gọi người mình tin tưởng nhất.
Chu Mật cũng không ngủ. Tần thái thái cãi nhau với con gái lớn liền chạy đến nhà Chu Mật khóc một đêm, Chu Mật sắp bị bà phiền chết rồi.
Đây chính là mẹ ruột cô. Bởi vì để cháu ngoại bị dập đầu một cái, liền bị con gái lớn trách móc. Loại chuyện này cô có thể không quản sao?
Dù sao Chu Mật người này trời sinh không có lương tâm. Hai ba năm cô mới gặp chị gái một lần. Hôm nay cô trực tiếp đi đến nhà chị gái gõ cửa, cũng không để ý là ai mở cửa, hất cả thùng nước lớn vào người đó, trúng chiêu thật đúng lúc là chị gái cô.
Chị gái đứng ở cửa, kinh ngạc nửa ngày không nhúc nhích được.
"Đây không chỉ là mẹ tôi, cũng là mẹ chị! Mẹ chị đó!"
Chu Mật hung hãn hừ một tiếng, lưu lại tiếng mắng chửi cực kì bé không nghe thấy, rời đi.
Trong khoảnh khắc thang máy đóng cửa, cô nghe thấy chị gái cuồng loạn thét chói tai, khiến cô vui thích, so với thời điểm thoải mái với Hứa Tranh còn vui vẻ hơn.
Sau khi Chu Mật vì mẹ ra mặt, về đến nhà, Tần thái thái vẫn còn lau nước mắt.
Chu Mật không thể hiểu được, nước mắt của phụ nữ sao có thể không đáng giá như vậy?
Cả đêm không ngừng... Quan trọng nhất chính là, có ai tới thương hại người đâu!
"Được rồi, đừng khóc nữa, không chút tiền đồ." Chu Mật cầm giấy dịu dàng giúp Tần thái thái lau sạch nước mắt, "Sau này người ở nhà con là được rồi, không cần để ý đứa bé kia, để bọn họ tự sinh tự diệt."
"Sao có thể nói như vậy chứ Mật Mật, đó là cháu gái của con mà!"
"Này, người thật không có lương tâm! Nước mắt còn chưa lau khô liền nói đỡ cho chị ta rồi? Được, người trở về tìm cháu ngoại gái bảo bối đi, đi đi!"
Tần thái thái bị Chu Mật mắng như vậy lại khóc lớn lên: "Mật Mật, con cũng chê mẹ sao?!"
Tiếng khóc bén nhọn kia suýt chút nữa đâm rách màng nhĩ Chu Mật. Đầu Chu Mật cũng sắp hỏng rồi, cô có thể có biện pháp gì chứ? Đây là mẹ cô, là mẹ ruột.
Trấn an Tần thái thái hồi lâu, Tần thái thái khổ sở xong liền bắt đầu om sòm, nói bà ở nhà con gái lớn gặp gỡ bao nhiêu người, trải qua bao nhiều chuyện. Chu Mật nghe mà lùng bùng lỗ tai.
Ngay lúc này, Nghiêm Liệt gọi điện thoại tới, Chu Mật cảm động chết mất --- cậu quả nhiên là chị em tốt của mình! Luôn có thể giải cứu mình lúc nước sôi lửa bỏng!
Nghe Nghiêm Liệt bên kia nói nhỏ như thể đang làm chuyện xấu: "Chu Mật à, cậu có thể tới đây một chuyến không? Ngụy Tịnh bị bệnh, mình muốn đưa cô ấy về nhà mình."
Chu Mật nghe được cười cười: "Ái chà, Nghiêm đại tiểu thư cậu khá lắm, biết thừa dịp cháy nhà hôi của, người ta vừa mắc bệnh liền muốn đưa về nhà. Được, cậu chờ đó, mình tới ngay!"
Nghiêm Liệt không nhịn được mắng: "Hôi của cái đầu cậu! Mình thật sự gặp trộm!"
Chu Mật nghe Nghiêm Liệt nói gặp loại chuyện này trong điện thoại, có chút sợ hãi. Cô vốn muốn chậm rãi ra khỏi nhà, nhưng Nghiêm Liệt nói như vậy Chu Mật sợ bạn thật sự xảy ra chuyện nên vội vã chạy ra ngoài.
Đến thang máy, Chu Mật gọi điện thoại cho Hứa Tranh, hỏi Hứa Tranh đang ở đâu, có thể tới hỗ trợ hay không.
Lúc này Hứa Tranh đang uống rượu với bạn ở nhà kế bên Chu Mật. Đương nhiên, cô lựa chọn ở nhà kế bên Chu Mật cũng là vì chấp niệm trong lòng. Hứa Tranh không nghĩ tới muộn như vậy còn nhận được điện thoại của Chu Mật. Vừa nghe đối phương nói, Hứa Tranh lập tức tính tiền rời đi, trong vòng năm phút xe Hứa Tranh đã xuất hiện trước mặt Chu Mật.
Chu Mật không nghĩ tới Hứa Tranh sẽ xuất hiện nhanh như vậy, hơi giật mình.
Hứa Tranh ngó đầu từ trong xe ra, nói: "Lên xe đi, không phải em đang vội sao?"
Mấy ngày không gặp, tóc Hứa Tranh ngắn hơn một chút, hơn nửa đêm lại mặc một cái váy thấp ngực, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, tóc vừa vặn phủ lên xương quai xanh. Giữa hai bên tóc rũ xuống là một cái sợi dây chuyền lóe sáng, dù trong bóng tối cũng có thể cảm nhận được nó đang sáng lên.
Chu Mật đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Hứa Tranh, bị Hứa Tranh nhắc nhở mới nhớ tới Nghiêm Liệt còn đang bị trộm, nhanh chóng lên xe, nói đi đến nhà Nghiêm Liệt... Căn nhà đối diện.
Từ nơi này đến nhà Nghiêm Liệt, cho dù nửa đêm dòng xe vắng vẻ nhưng cũng phải lái nửa giờ.
Trong nửa giờ này, hai người họ yên lặng không nói câu nào.
Chu Mật cảm thấy mình thật không có lương tâm, không kém chị gái là bao, không hổ là chị em gái.
Chị gái cô là đối với người nhà không có lương tâm, còn cô chính là đối với người yêu.
Mặc dù, cô không cảm thấy Hứa Tranh có thể gọi là người yêu của mình.
Trước kia có một khoảng thời gian Chu Mật trốn tránh Hứa Tranh, không trở về nhà mà đến nhà Diêu Quân Nghi ở, không ít lần làm những chuyện không biết xấu hổ kia. Hứa Tranh không biết nhà Diêu Quân Nghi đương nhiên cũng không tìm được cô.
Diêu Quân Nghi mặc dù là công chức, nhưng cực kì thú vị. Cô ấy đưa Chu Mật đi ăn nhà hàng tư nhân, bồi Chu Mật đi bờ biển đếm sao, hết chuyện này đến chuyện khác.
Dù sao, có Diêu Quân Nghi, cuộc sống Chu Mật quá thú vị, mấy ngày kế tiếp liền không nhớ Hứa Tranh là ai.
Nhưng không biết tại sao, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, người Chu Mật nghĩ tới không phải Diêu Quân Nghi, mà là Hứa Tranh.
Ở giây phút cấp thiết nhất, trong đầu Chu Mật theo bản năng hiện ra là gương mặt Hứa Tranh.
Chỉ cần nghĩ đến Hứa Tranh có thể tới, Chu Mật không còn cảm thấy sợ nữa.
Không biết Hứa Tranh nghĩ như thế nào, cô chỉ lái xe, không nói chuyện, cũng không thèm nhìn Chu Mật một cái.
Chu Mật cảm thấy mình thật đê tiện, cô cứ như đang lợi dụng sự yêu thích của Hứa Tranh vậy.
Mãi cho đến cửa căn nhà quỷ dị kia, Chu Mật đi lên trước, Hứa Tranh đậu xe xong cũng đi lên theo. Gõ cửa phòng nhà Ngụy Tịnh, người mở cửa là Nghiêm Liệt, vẻ mặt có chút tiều tụy.
"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Chu Mật hạ thấp giọng, nhìn vẻ mặt Nghiêm Liệt cũng sợ hãi theo.
"Ở phía dưới cửa sổ..." Nghiêm Liệt nhìn thấy Hứa Tranh đứng sau lưng Chu Mật.
"Người nào? Ăn trộm?" Hứa Tranh né người vòng qua Chu Mật đi tới bên cửa sổ. Chu Mật trợn to hai mắt nhìn Hứa Tranh không chút cố kỵ hay sợ hãi nào mà đi qua đó, kêu mấy tiếng "Này này" cũng không cản lại được.
Hứa Tranh nhìn cửa sổ bị hư hại, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, thấy có hai bóng đen đung đưa, loáng thoáng có thể phân biệt được đó là hai người đàn ông.
"Làm cái gì thế?" Hứa Tranh hét mấy tiếng với bọn họ, Chu Mật dùng sức kéo cô về:
"Này! Chị làm gì! Đừng chọc giận bọn trộm!"
Hai người đàn ông dưới lầu liếc mắt nhìn lên, Hứa Tranh tiếp tục kêu: "Đi nhanh lên, cảnh sát đã tới rồi."
Bóng đen do dự một hồi, không tới một phút