Nghiêm Liệt tất nhiên không biết chuyện bát quái của mình sẽ khiến cho quan hệ tình nhân của hai người kia gần đây rơi vào chiến tranh lạnh. Chu Mật cùng Hứa Tranh chiến tranh lạnh cũng không có một cái bắt đầu rõ ràng, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ, ai cũng không để ý đến ai.
Nghiêm Liệt bận rộn cái gì cũng không quan tâm, lại bay đến Thượng Hải hai lần, lúc về công ty không đặt được vé máy bay, mua cho Nghiêm Liệt vé tàu.
Nghiêm Liệt ngồi trong tàu không có chuyện gì làm liền mở máy tính chơi, lên mạng nhìn thị trường chứng khoán một lúc, lại xem tài liệu của công ty cạnh tranh, nhận được nhân viên báo cáo điều tra thị trường, sau đó không biết làm gì nữa. Muốn ngủ nhưng lại có chút không ngủ được, dứt khoát đứng lên đến toa xe bên cạnh hoạt động một chút...
"Chị nhìn chị đi, quần áo cũng không mặc xong."
Hai nữ sinh cùng nhau từ phòng vệ sinh đi ra, Nghiêm Liệt chú ý tới điều này, có chút kinh ngạc. Càng làm cho cô kinh ngạc là, một người trong đó chính là Ngụy Tịnh kia.
Lần này Ngụy Tịnh không đội mũ, tóc ngắn đen nhu thuận, tóc mái nhẹ nhàng che ở trên mắt, làm ánh mắt cô càng sáng ngời.
Đứng phía sau cô là một cô gái ăn mặc thời thượng, không thấy mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng, bắp đùi cùng bả vai cô gái lộ ra, cô bé kia đang kề sát giúp Ngụy Tịnh chỉnh cổ áo.
Ngụy Tịnh tỏ ra có chút ngượng ngùng, nhưng không chút nào keo kiệt cười với đối phương, ôn nhu rực rỡ.
Nghiêm Liệt trong lòng khó chịu, tên rùa rụt cổ này, lúc đối với tôi thì một mặt lạnh như xác chết, đối với người khác cười rất vui vẻ cơ mà.
Vừa nghĩ đến cái này, Ngụy Tịnh liền bị ôm lấy.
"Em rất nhớ chị. . ." Cô gái kia nỉ non.
Ngụy Tịnh bị ôm lấy, nữ sinh kia cao hơn cô, cằm Ngụy Tịnh bị bả vai đối phương chen lấn nâng lên, cố định một chỗ, lúc này cô đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Liệt, cùng người kia đối mặt.
Ba giờ đi đường sau đó, Nghiêm Liệt không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh Ngụy Tịnh bị nữ sinh kia ôm, nhớ tới ánh mắt người đó lúc đối mặt với cô.
Đó là ánh mắt gì? Có chút khiếp sợ lại có chút né tránh.
Càng khiến cho Nghiêm Liệt nghĩ không ra là, tại sao gần đây đi tới chỗ nào cũng sẽ gặp Ngụy Tịnh?
Nơi đông người ôm nhau chung một chỗ, chẳng lẽ Ngụy Tịnh giống như Chu Mật, đồng tính luyến ái?
Ngụy Tịnh không phải sinh viên nghèo sao? Không phải vừa mới từ chức sao? Bây giờ lại cùng bạn gái đi chơi?
Tâm tư tình cảm thật không tệ.
Trong lòng Nghiêm Liệt chấn động một phen, cuối cùng quyết định không để ý việc vớ vẩn của người khác, lôi một quyển sách từ trong túi ra, vừa đọc vừa tìm được cơn buồn ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy đã đến Bắc Kinh, Nghiêm Liệt xách vali ra khỏi tàu, đứng ở sân ga, mưa phùn rối rít, Bắc Kinh tiến vào mùa mưa.
Trên sân ga không ít người, rất kỳ diệu, Nghiêm Liệt liếc mắt liền nhìn thấy Ngụy Tịnh cùng bạn gái.
Ngụy Tịnh đeo một cái balo màu đỏ, nữ sinh muốn giúp cô tháo xuống, Ngụy Tịnh không chịu.
Nữ sinh xách túi của mình, đoạt lấy vali từ tay Ngụy Tịnh. Mang nặng như vậy, nữ sinh còn cứng rắn muốn ôm bả vai Ngụy Tịnh. Ngụy Tịnh vóc người nhỏ bé chỉ như vậy đã bị đối phương ôm vào trong ngực, thay đổi vẻ lãnh đạm khi nãy, cam tâm tình nguyện.
Nghiêm Liệt không biết tại sao có một chút không vui.
Nàng nắm tay kéo vali đang muốn đi, Ngụy Tịnh bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, ánh mắt hai người một lần nữa va chạm.
Biểu tình Nghiêm Liệt không có gì thay đổi, nhưng Ngụy Tịnh giống như là làm chuyện trái lương tâm bị bắt gặp, lập tức quay đầu lại.
Dường như Ngụy Tịnh quay đầu để tìm cái gì đó, không ngờ rằng Nghiêm Liệt sẽ nhìn mình chăm chú.
Balo màu đỏ trên vai dần bị làn sóng người nuốt chửng, nhưng con ngươi đen nhánh vừa nãy che giấu trong dòng người vẫn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt về nhà Chu Mật, ấn chuông cửa nửa ngày, người tới mở cửa là Hứa Tranh.
Mái tóc dài của Hứa Tranh có chút ngổn ngang, áo sơ mi cũng có nếp nhăn, cái này không giống phong cách thường ngày của cô.
"Nghiêm Liệt tiểu thư." Biểu tình tiếp theo của Hứa Tranh không được tự nhiên, để cho Nghiêm Liệt biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Liệt nói câu "Làm phiền rồi", kéo hành lý rời đi.
Chu Mật còn nằm ở trên giường, hai tay cùng ánh mắt, miệng của cô đều bị buộc, lúc Hứa Tranh trở lại thấy nàng nhỏ nhẹ giãy giụa.
"Tiếp tục thôi." Hứa Tranh nói, "Cô ấy đi rồi."
Nghiêm Liệt kéo rương hành lý trở lại khu nhà của cô, lúc đi tới cửa tiểu khu thì điện thoại di động reo, cô dừng lại nghe điện thoại.
"Này, Chu Mật, thế nào?"
"Vừa rồi cậu tới nhà mình?"
"Đúng vậy, mình thấy Hứa Tranh cũng ở đó, biết các cậu bận bịu, liền không quấy rầy."
"Quấy rầy cái gì đâu. . ." Chu Mật chậm rãi chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, gối đầu lên cánh tay Hứa Tranh, "Có chuyện gì không?"
"Không có gì, vừa đi công tác trở về. Ừ, ngày mai mình tới nhà cậu lấy đồ, cậu phải ở nhà đấy."
"Hả? Lấy đồ? Có ý gì?"
"Mình về nhà ở."
Mặc dù Chu Mật luôn muốn Nghiêm Liệt dọn ra ngoài, nhưng lúc này Nghiêm Liệt thật sự muốn dọn về, nghe vào trong tai Chu Mật lại cảm thấy có chút khó chịu.
"Không có chuyện gì mình cúp trước, đến cửa nhà rồi."
"Ừ, được rồi, ngày mai trước khi tới thì gọi điện thoại cho mình."
"Được, mình biết."
Điện thoại ngắt, Hứa Tranh dùng ngón tay cuốn tóc Chu Mật.
"Làm gì, cách xa tôi một chút, tôi mệt rồi." Chu Mật chán nản đẩy Hứa Tranh ra.
"Lần nào trước khi làm em