Mộc Tranh nghe thấy toàn bộ, cảm giác nghi ngờ dâng lên, nhưng cơ thể vẫn không dám động, cơ thể nàng hiện đang quá yếu, chỉ sợ sơ suất một chút, liền hồn phi phách tán.
Hỏa Vân linh trưởng ngơ ngác bên cạnh, hắn gãi đầu khó hiểu, lại liếc thấy con ngươi đảo qua lại của nữ tử trên giường, cố gắng giả vờ bản thân còn ngủ, hắn e hèm hai tiếng rồi cất giọng ồm ồm gọi nàng:
- Tiểu cô nương, tỉnh rồi thì đi thôi.
Chờ một lúc, thấy đối phương không chịu nhúc nhích, Hỏa Vân vạch đen đầy đầu, cảm thấy sao ai nấy đều khó dễ hắn hết vậy.
Hắn chôn tay trong áo bào đen rộng thùng thình, không kiên nhẫn nỗi liền than vãn:
- Nhanh nhanh đi, nghe lời khi ta còn dễ nói chuyện, để ta kéo đi thì không biết thế nào, ta chẳng phải là người thương hoa tiếc ngọc gì đâu.
Có dậy hay không thì bảo?
Lại đợi thêm, Hỏa Vân nhìn chòng chọc vào nữ tử bên dưới, bực bội muốn cuối người kéo tay nàng kéo đi, ai ngờ, choang, hai cái đầu cụng vào nhau, Hỏa Vân la oai oái lui lại hai bước, xoa xoa cái trán tội nghiệp của hắn.
Hắn nào biết nữ tử bỗng dưng bật dậy như vậy.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, chỉ chỉ tay:
- Ngươi ngươi ngươi, đau chết ta rồi!
Mộc Tranh mặt cắt không còn giọt máu, giương mắt nhìn Hỏa Vân, một con người thấp bé dưới lớp áo choàng đen tăm tối, gương mặt bầu bĩnh nhưng xấu xí có thừa, nàng cười khẩy chê bai:
- Hừ, người địa phủ như các ngươi, còn chết được nữa sao?
- Ngươi ngươi hừ..
Không thèm cãi nhau với ngươi, nhanh theo ta.
Nói rồi Hỏa Vân liếc mắt một cái, dẫn đầu rời khỏi, Mộc Tranh nhếch nhác đi theo, hô hấp dường như khó khăn rất nhiều, nàng cứ lảo đảo đuổi theo.
Nàng chập chững bước đi, từng dãy hành lang mờ ảo bị nàng đạp qua, con đường tưởng chừng dài đến mấy dặm đưa nàng xuống tầng thấp nhất.
Đôi chân nàng yếu ớt đạp xuống, thân thể đổ về phía trước, cảm tưởng chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng cũng có thể thổi bay nàng, càng lúc nàng càng thở không được, mắt dần mờ hẳn, còn chưa kịp nhìn rõ trước mặt xung quanh là thứ gì, khung cảnh dưới âm tào địa phủ ra sao, thì cơ thể đã muốn lần nữa ngất lịm.
Giây phút đó, vạt áo màu nâu sẫm, cũ kĩ không phù hợp dạt đến bên Mộc Tranh, ôm lấy cơ thể của nàng, nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã đút thứ nước sền sền màu đỏ đậm cho nàng, một muỗng thôi cũng khiến Mộc Tranh giật bắn, mắt trợn to, nhiệt độ cơ thể tăng đến chóng mặt, nàng nhảy vọt ra khỏi người vừa đỡ lấy nàng, nhìn chằm chằm lão bà và linh trưởng bắt nàng xuống đây.
Nàng khó chịu thở gấp, đưa đôi tay run rẩy ôm chặt lấy cổ vì nóng rát, đôi chân căn bản không còn đứng vững liền ngã ngồi xuống, tiếp tục khó chịu nhìn đối phương, nàng tức giận, sợ hãi, đau đớn và cả không khuất phục.
Thật buồn cười, ai nấy đều nói nàng có lực lượng mạnh mẽ thế này thế kia nhưng hết lần này đến lần khác nàng rơi vào hiểm nguy, lại không cách nào tránh được, cái chết luôn chầu chực nơi cần cổ, nàng thực sự không cam tâm chút nào.
Trước mặt nàng tối đi, vương lại là nụ cười tươi tắn của những người nàng quan tâm yêu thương, là nhị tỷ Quân Dao, là Sư phụ, Chu lão gia, tiểu Vũ, là đại ca, tam ca, cả người nàng vừa kính vừa sợ vừa hận vừa cảm, Dạ Hiên chủ thượng, từng gương mặt lần lượt trôi qua, tô điểm cho trái tim đầy khuyết thiếu của mình.
Rồi đôi phu phụ trong mơ, tiểu hài tử nhỏ tuổi xinh xắn, bọn họ xuất hiện, cười với nàng, xoa đầu nàng, ôm nàng vào lòng mà rơi nước mắt, môi không ngừng lẩm nhẩm, Yên nhi, Yên nhi.
- Yên nhi? Yên nhi là ai? Hai người..
Hai người là ai? Nói cho con biết đi..
A..
Một tiếng la vang vọng, Mộc Tranh mở mắt lần nữa, cảm giác nóng ran đã qua, cơn đau vô cớ cũng dường như biến mất, cơ thể vẫn yếu ớt nhưng không còn khó thở nữa, nàng ngồi bên bệ đất, bên mí mắt còn vương nước, ngây ngốc ở đó.
- Này, Mạnh Bà, bà chắc cho nàng uống một muỗng thôi chứ, hay bà cho quá tay, sao nàng ngơ ngẩn mất hồn vậy?
- Hừ, bậy bạ, trăm năm rồi, ngươi thấy ta sơ sẩy lần nào chưa?
- Thì chưa..
Hỏa Vân nhíu mày nghi ngờ hỏi Mạnh Bà bên cạnh, hai người ôm tay đứng đối diện Mộc Tranh xem xét, thấy tròng mắt nàng dần dần lấy lại minh bạch, Hỏa Vân vội cười cười bảo:
- Sao rồi? Ổn hơn rồi chứ?
- Ngươi..
Ngươi cho ta uống cái gì?
- Là Lục Bì.
Hỏa Vân đáp lời nhưng mắt đã hướng chỗ khác thấy Hắc vô thường đang đi lại đây vội vàng tiến tới dặn dò:
- Ngươi trông chừng nàng, đừng để nàng chạy mất.
Ta đi xử Vong nhi mới nhập hồn hôm nay.
Thật là bận chết ta mà, sao việc gì cũng phải đến tay ta chứ? Bực mình quá đi, vong gì la khóc đau hết cả tai, không biết đến khi nào mới thoát được vị trí này.
Hỏa Vân quay người vừa bước đi vừa làu bàu, chạy lẹ lên lầu tám để xử án cho Vong nhi oan ức.
Thế là Hắc vô thường âm hồn bất tán, ai nấy đều ghét, trong tình trạng không rõ sao chuyện trời đánh này lại rơi vào đầu hắn, hắn hậm hực cùng Mạnh Bà dời đến vệ đường dưới chân cầu Nại Hà chờ đợi.
Không khí vô cùng quỷ dị bao trùm cả ba người.
Mộc Tranh ổn định hơi thở, hà hơi cũng không bay ra màu xám tro hôi hám, cảm giác ớn lạnh cũng dần dần thích nghi được, chỉ có đan điền không tài nào vận khí, có lẽ Lục Bì kia giúp nàng thở được dưới âm khí nặng nề ở Minh giới, đồng thời phong ấn nguyên lực của nàng.
Bọn người này, đúng là biết đề phòng khắp nơi, nàng không khỏi thầm nghĩ:
- Minh Giới, không ngờ có ngày bản thân lại đến nơi chỉ có trong truyền thuyết.
Bọn người này cũng lợi hại không thua kém đám Tu chân trên dương gian.
À không, phải nói là ghê gớm hơn rất nhiều, liệu có gần với Thần giới cao cao tại thượng không.
Nhưng mà tất cả bọn họ, theo trí nhớ của nàng, cũng chỉ là câu chuyện truyền miệng, vậy Lục giới, thật sự tồn tại đầy đủ sao?
Khò khò khò..
Bất giác không gian tĩnh mịch bị tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng, hơi thở vẩn đục vất vưỡng bên tai, Mộc Tranh nhìn qua, gương mặt trắng như bạch tạng hiện ra, hắn thế nhưng ngủ lúc nào không hay, này này này..
Linh trưởng của hắn mới dặn dò trông chừng Mộc Tranh, chưa được một lát đã lăn ra ngủ.
Cái này, đến con tin như Mộc Tranh cũng không tin được, nàng phì cười nhìn gương mặt vừa xấu vừa nguệch ngoạc ở đó, đầy ẩn ý chê bai xem thường.
- Đừng khinh thường, ở đây ai nấy đều tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thuật pháp lợi hại không nhân loại nào có thể chống cự.
Tốt nhất nên yên tĩnh ở đây chờ Tiết Phỉ và Hỏa Vân đi.
Mạnh Bà không nhanh không chậm, giọng nói đều đều cất tiếng, bản thân đã trở lại vị trí quen thuộc, tay cũng chẳng rảnh rang, vội cầm lấy cây gỗ to lớn khuấy đảo thứ nước canh quen thuộc, nước Vong Tình.
- Bà, là Mạnh Bà sao? Hừm, thật không tin được,