Mảnh trăng tròn vành vạnh treo giữa trời cao, ánh sáng trắng mờ huyễn hoặc rơi xuống cánh rừng.
Lúc này, Lục Ly đã đến bên dưới Hắc Lang sơn. Nhưng hắn không vội bước tới mà vẫn đứng yên tại chỗ. Dưới ánh trăng, cái bóng của hắn ngả ra sau lưng, in hằn trên mặt đất.
Hắn vốn là nửa trong suốt, thậm chí mắt thường có thể nhìn xuyên qua. Nhưng với ánh trăng thì lại khác, chỉ cần rơi vào người hắn là sẽ hoàn toàn biến mất, giống như bị hút vào một cái hố đen không đáy.
Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, đôi mắt tĩnh lặng như nước. Huyết quang trên người hắn hừng hực tỏa ra, ngả nghiêng theo từng đợt gió rừng, tưởng như ngọn đuốc đang bập bùng bốc cháy.
Một lúc sau, Lục Ly dần thu lại sát khí của mình, khống chế huyết quang ẩn giấu vào trong cơ thể. Trông hắn giống như một người có nước da màu đỏ, chỉ là vẫn còn hơi mờ mờ mà thôi.
Đột nhiên, thân ảnh hắn chợt động, nhẹ lướt về phía trước, tiến vào phạm vi Hắc Lang sơn.
Gào gừ!
Từ phía sau một bụi cây, gần mười con sói vụt lao ra, giương lên móng vuốt sắc bén vồ về phía Lục Ly. Chúng há to cái miệng đỏ lòm, mở rộng hàm răng sắc nhọn, cắn mạnh lên đầu, lên cổ hắn.
Những con sói này vẫn luôn ẩn giấu thân mình trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi kẻ địch tiến vào lãnh thổ của chúng, lúc đó sẽ lập tức phát động tấn công một cách bất ngờ.
Tuy nhiên, bất ngờ này không có tác dụng đối với Lục Ly, bởi hắn đã sớm nhận ra sự có mặt của lũ sói. Hắn cũng biết rất rõ, đằng sau những lùm cây bụi cỏ ở đây, vẫn còn hàng trăm cặp mắt khác đang chăm chú nhìn mình.
Lục Ly nhẹ lách người sang một bên, tránh né tất cả công kích vừa ập tới. Đồng thời với đó, tay phải của hắn vỗ lên đầu con sói gần nhất, đem linh hồn của nó lấy ra, dung nhập vào trong cơ thể.
Con sói chết không kịp ngáp, thân thể theo quán tính quăng mạnh về phía trước, va vào một gốc cây rồi xơi xuống đất. Trông thấy đồng bọn chết đi, đám sói còn lại không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt càng lộ rõ vẻ hung tợn.
Lục Ly không quan tâm đến những con sói sau lưng mình, thân ảnh tiếp tục phóng thẳng lên đỉnh Hắc Lang sơn. Tuy nhiên, thái độ thờ ơ này của hắn khiến lũ sói càng trở nên giận dữ hơn.
Chúng là sói, là chúa tể của mảnh đất này. Kẻ lạ mặt kia không chỉ xâm phạm vào địa bàn của chúng, giết chết đồng loại của chúng, lại còn xem chúng như không tồn tại. Đây còn gì là tôn nghiêm của loài sói nữa.
Gào lên một tiếng, đám sói đẩy mạnh thân hình, điên cuồng đuổi theo Lục Ly bằng tốc độ nhanh nhất. Không chỉ có vậy, trước mặt lẫn hai bên trái phải, bốn phương tám hướng xung quanh hắn, lập tức lao ra không ít chó sói, bao vây kín kẽ không chừa lại một lối thoát.
Đối mặt những con sói vừa xuất hiện, Lục Ly không hề nao núng, hai tay vung lên bắt lấy mười linh hồn gần nhất. Hắn khẽ xoay người, tránh né hàng trăm cái móng vuốt cùng hàm răng sắc bén, phi thẳng lên giữa không trung.
Ném cái nhìn đầy khinh bỉ và khiêu khích về phía bầy sói, Lục Ly đem những linh hồn vừa bắt được ấn vào trong cơ thể, hấp thu sạch sẽ. Hắn lướt tới lần nữa, bỏ lại những cặp mắt phẫn nộ ở sau lưng một đoạn dài.
Khốn nạn! Cả đời này lũ sói chưa bao giờ gặp con mồi nào vừa khó chơi vừa khốn nạn đến như vậy.
Nhưng rõ ràng là, ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, không ít con sói cảm giác đã vồ trúng Lục Ly, vậy mà vẫn để hắn thoát ra. Không những thế, chúng còn vô tình cắn phải đồng bọn, mồm ngậm đầy lông lá lẫn lộn với máu tươi.
Hú!
Hú!
Bầy sói chợt ngẩng đầu lên, cất tiếng rú vang dội khắp núi rừng, tiếp tục đuổi theo Lục Ly. Theo đó, khắp nơi trên Hắc Lang sơn, hàng loạt tiếng sói tru vọng lại, như để hồi đáp âm thanh kêu gọi của đồng loại.
Cảm nhận được rất nhiều thân ảnh chó sói đang rục rịch di động, nhanh chóng đổ dồn về hướng này, Lục Ly không có vẻ gì là hoang mang, ngược lại còn lộ ra một chút đắc chí.
Hắn nghiêng người, tránh đi một đợt tấn công khác của những con sói mai phục gần đó, đồng thời tiện tay chộp lấy không ít linh hồn, đem dung nhập vào thân thể của mình, sau đó lại tiếp tục phóng lên đỉnh núi.
Mặc dù vậy, Lục Ly cũng có chút cảm thán trước đàn sói này. Chúng không chỉ hành động chuẩn xác, lại còn phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, người thường chắc chắn không thể tránh được móng vuốt của chúng.
Cảm giác của những con sói kia là không hề sai, chúng thật sự đã vồ trúng Lục Ly. Chỉ có điều thân thể của hắn không phải là hàng thật, làm sao chúng có thể chạm vào được.
Tất cả những cử động tránh né của Lục Ly đều chỉ là giả, khiến cho lũ sói tin rằng có thể bắt được hắn. Hắn muốn chọc giận những con sói này, chứ không phải làm cho chúng hoảng sợ.
Mục đích Lục Ly đến đây chính là để giết chóc. Không giết thì thôi, đã giết thì phải giết cho sạch sẽ, kể cả người lẫn sói. Để sót lại một tên, chính là để lại một mầm tội ác cho người khác gánh chịu.
Thôn phệ hồn phách thôn dân Đông Hoa thôn để thức tỉnh, Lục Ly rất rõ cảm giác của từng người trước khi chết. Nếu hắn không diệt trừ bọn thổ phỉ cùng ác lang này, sẽ còn có thêm nhiều Đông Hoa thôn nữa.
Nhưng Hắc Lang sơn thật sự quá lớn, chó sói thì đông như kiến cỏ, trong khi chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng. Vậy nên, Lục Ly sẽ dành sự ưu tiên cho bọn người Hắc Lang trại trước.
Về phần lũ sói, hắn chưa thể giết hết, nhưng vẫn có cách để giết được nhiều nhất có thể. Chính là khiến cho chúng tự tìm đến rồi tóm gọn một mẻ, như vậy cũng giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Đúng như suy đoán, lũ sói dù dũng mãnh thiện chiến, tuy nhiên vẫn chưa đủ thông minh để nhận ra hành động của Lục Ly có vấn đề. Chúng vừa truy đuổi, vừa không ngừng kêu gọi thêm đồng loại, bằng những tiếng hú của mình.
Chỉ mới tiến vào Hắc Lang sơn được vài dặm, nhưng đàn sói ở phía sau Lục Ly đã lên tới gần một