Lộp độp, lộp độp…
Tuệ Minh đứng nhìn những hạt châu bằng gỗ, có màu hổ phách, bên trên lấp đầy những đường vân cong cong màu nâu nhạt, rơi xuống, lăn theo nhiều hướng khác nhau.
Hắn lúc này mặc một bộ tăng bào màu tro, không biết A Quý lấy từ đâu ra nhưng khá vừa vặn.
Nơi hắn đang đứng là một căn phòng nằm ở tầng hai của tửu quán, do nam tử trung niên vận hồng y bảo thuộc hạ nhường lại.
Thật ra, Tuệ Minh vốn không muốn làm phiền đến người khác, nên đã có ý từ chối.
Nhưng hắn không giỏi từ chối, mà nam tử trung niên kia thì cứ nhiệt tình cởi mở mời mọc, nên hắn đành nghe theo.
Nam tử trung niên tên Ngô Khánh, là người của Hồng Thiên giáo, một giáo phái không có mấy người biết đến.
Đoàn người đi cùng với y tên là Kim Ưng, sở dĩ có mặt ở nơi này là để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.
Cụ thể như thế nào thì y không nói, Tuệ Minh cũng không hỏi nhiều.
Chờ đến khi những hạt châu dừng hẳn, Tuệ Minh buộc hai ống tay áo cho gọn, túm lấy vạt áo rồi nằm bò trên sàn nhà.
Hắn cúi thấp gương mặt của mình, ngó nghiêng ngó dọc từng hạt châu một cách chăm chú.
Khi đã quan sát đến hạt cuối cùng, hai mắt hắn chợt lóe chút tia sáng.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, quả nhiên là ở đây.” Tuệ Minh ngồi thẳng lên, xoa cái đầu trọc lốc rồi cười hô hố: Hắn vui vẻ tháo sợi dây đỏ quấn quanh ống tay xuống, nhặt lên từng hạt châu rồi xâu thành một chuỗi, đeo vào cổ.
Chuỗi hạt vẫn luôn được Tuệ Minh đeo ở đó, nên mới không bị rơi mất như những món đồ khác.
Hắn giấu chuỗi hạt vào sau lớp áo, vỗ nhẹ lên ngực rồi bước một mạch ra khỏi phòng, nhìn sang hai bên hành lang.
Nam tử họ Ngô trước đó đã chỉ rõ những phòng nào là của Kim Ưng đoàn, Tuệ Minh vẫn còn nhớ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi bước đến trước căn phòng kế bên tay phải, gõ ba tiếng “cộc cộc cộc” lên cánh cửa và chờ đợi.
Cửa mở, trước mặt Tuệ Minh xuất hiện một tảng mỡ bụng rung rinh bóng loáng, và cái lỗ rốn sâu đến mức không thấy được điểm cuối.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào một gương mặt to tròn, như che khuất cả mặt trời, đang cúi xuống.
Đối diện với cặp mắt hung tợn sáng rực, hai lỗ mũi to bè thở phì phò từng hơi nóng hổi chẳng khác gì một con bò mộng, Tuệ Minh loạng choạng lùi lại vài bước để nới rộng khoảng cách, lưng tựa vào lan can, vừa cười vừa chắp tay nói:
“Xin lỗi thí chủ, ta nhầm phòng.
Làm phiền… làm phiền rồi.”
Rầm!
Cánh cửa dữ dội đóng lại, bóng đen của tảng mỡ di động lặc lè lui xuống, để mặc gã hòa thượng một mình đứng đó.
Tuệ Minh thở hắt ra một hơi, lắc lắc cái đầu rồi tiếp tục tìm đến một căn phòng khác.
Lần này, may mắn thay, người mở cửa thân thiện hơn rất nhiều.
Đó là một nam tử trạc ngoài ba mươi, râu ria lởm chởm, nước da ngăm đen nhưng mặt thì đỏ bừng bừng, ngực áo phanh ra để lộ cơ bắp săn chắc đến bóng bẩy.
“A! Cuối cùng cũng đã tới.” Gã nheo nheo mắt nhìn Tuệ Minh, sau đó khoác cánh tay lực lưỡng lên vai hắn, nói bằng cái giọng nhè nhè đầy hưng phấn.
“Mau vào đi, các huynh đệ bên trong chờ lâu lắm rồi.”
“Thí chủ nhận nhầm người rồi, bần tăng không phải…”
“Không sao! Đến muộn vẫn hơn là không đến.” Gã ngắt lời, vòng tay cứng ngắc như vòng kiềng siết nhẹ vào cổ Tuệ Minh lôi đi, không quên đóng chặt cửa lại.
Tay kia, gã nâng chén rượu đang uống dở, miệng chén dính đầy dầu mỡ, lên trước mũi hòa thượng:
“Nào, uống với Tam ca một chén, trước khi chúng ta bước vào chuyện chính sự nào.”
“Xin thí chủ tự trọng.” Tuệ Minh khó khăn cựa quậy trong vòng tay của gã đàn ông lạ mặt.
“Bần tăng là người xuất gia…”
Không biết người kia có nghe thấy hay không, hay liệu có đủ tỉnh táo để hiểu Tuệ Minh nói cái gì.
Chỉ thấy gã cười cợt khen hay, trong khi tay vẫn gí cái chén, đầy mùi rượu và thịt mỡ, vào mồm Tuệ Minh một cách dồn dập.
“Nào, uống đi! Uống đi, lát nữa Tam ca sẽ thưởng cho.” Gã vừa nói vừa dắt Tuệ Minh vào sâu trong căn phòng.
Ở đó, còn có sáu gã đàn ông khác, đang ngồi vây quanh một chiếc bàn trưng đầy rượu thịt, lấp lánh sắc màu, tỏa hương thơm phức.
Ngoài gương mặt mỗi người một vẻ, rành mạch rõ ràng, thân hình của đám đàn ông này đều có những đặc điểm na ná nhau, trông rất nổi bật: to con vạm vỡ, cơ bắp cuộn trào, áo mỏng phanh ngực, rạo rực phong tình.
Sáu cặp mắt nheo nheo, nhìn Tuệ Minh được đồng bạn dắt đến, không ngừng khua môi liếm mép, giống như bầy hổ đói đang nhìn con hươu rừng tươi non trắng trẻo.
Bên trong những bộ ngực săn chắc như đồng thau, có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Tuệ Minh không để ý đến những người có mặt ở đây.
Hắn đang bận lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng tránh né chén rượu mời mọc của “Tam ca”.
Nhưng cái đầu hắn xoay sang hướng nào, cũng không thoát được cái chén như dính vào mồm.
Vài giọt rượu sóng sánh bắn lên, bám vào bờ môi đang mím chặt, thẩm thấu qua khe hở hồng hồng chật hẹp, thấm vào trên đầu lưỡi.
Thiện tai.
Hắn là người xuất gia, từ nhỏ đã được rèn luyện cho tính cách nhẫn nhịn, luôn phải giữ cho tâm thanh tịnh, không được nổi nóng.
Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn.
Và lúc này, hắn muốn quằn.
Tuệ Minh dốc hết chút tu vi ít ỏi, gào lên một tiếng, đẩy mạnh vào mạn sườn gã đàn ông đang ôm mình.
Hắn lau khóe miệng bằng vạt áo, giận đến mức cơ thể run lên bần bật, âm thanh phát ra cũng loạn cả lên.
“Ta đã bảo rồi, ta là người xức da, xao cứ ép ta uống rượu là ế nào? Hả?”
Gã đàn ông tu vi trúc cơ hậu kỳ, nhưng bởi hai phần không đề phòng, ba phần đã chếnh choáng say, và năm phần không có ý định làm hại Tuệ Minh, bị buộc phải buông cánh tay gọng kìm của mình, loạng choạng lùi lại, xuýt xoa chỗ vừa bị đánh.
Tuy nhiên, “Tam ca” không giận, ngược lại còn nở một nụ cười tươi như hoa, loài hoa tượng trưng cho sự ô uế thô tục nào đó.
Trong khi, sáu gã đàn ông còn lại thì vỗ tay, vỗ đùi đen đét, hồ hởi tán dương hành động vừa rồi của Tuệ Minh.
Cả đám hân hoan nốc hết chén rượu trên tay, nghiêng ngả đứng lên, vừa liếm liếm môi vừa liêu xiêu chân bước về phía tiểu hòa thượng, trong những cặp mắt liêm diêm ánh lên nét tà quái.
“Các người định làm gì? Không được qua đây! Ta la lên đấy! Bớ người ta cứu mạng! Cứu mạng!” Tuệ Minh hốt hoảng kêu lên, đôi chân run run bước lùi lại.
“Ha Ha Ha!” Cả đám đồng thanh cười lớn.
Một gã trong đó chỉ vào người Tuệ Minh, nói với gã bên cạnh: “Nhị ca xem, cũng được quá chứ nhỉ!”
Bịch!
Tuệ Minh va phải một cây cột nhà, nhưng cây cột này lại ngân ngấn lên từng thớ thịt săn chắc.
Cánh tay quen thuộc của “Tam ca” lại vươn tới trước, vuốt ve đám lông tơ dựng đứng trên làn da mặt đang tê rần, từ từ hạ xuống cổ, rồi tới ngực, lần mò vào trong lớp vải áo.
Trong khi hàm râu cưng cứng cọ nhẹ qua lại vào gáy Tuệ Minh, bàn tay to khỏe của “Tam ca” không ngừng sờ soạng, nắn bóp, vòng quanh trên bộ ngực xương xẩu, sau đó dừng lại trên một thứ hạt tròn tròn, nhẵn mịn, nhưng cứng ngắc.
“Đừng!” Tuệ Minh xoay người, tát mạnh vào gương mặt ở phía sau, đưa hai tay lên ôm lấy ngực, ánh mắt long lanh sợ hãi.
Chuỗi hạt là đồ vật cuối cùng của sư phụ mà hắn còn giữ, quyết không để người khác lấy mất.
Bị ăn một cú như trời giáng, gã nam tử đứng ngây người ra như phỗng, hàm râu lởm chởm như đám cỏ dại khẽ giật