Lục Ma

Lục Ly Tử Vong


trước sau

Lâm Thanh Dịch tiến đến, đạp mạnh đầu Lục Ly xuống mặt đất. Hai hàm răng hắn nghiến lại với nhau ken két, bàn chân ghì càng mạnh hơn.

“Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Nói xong, tay phải Lâm Thanh Dịch vung lên, từ trong tay áo bay ra một thanh tiểu kiếm bị hắn bắt lấy. Hắn hừ lạnh một tiếng, liên tiếp chém xuống nhiều nhát vào người Lục Ly. Những vết thương sâu hoắm, cơ hồ thấy cả xương trắng ở bên trong dần xuất hiện.

Tấm lưng của Lục Ly bầy nhầy máu thịt, đau không thể tả. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu lên bất kỳ âm thanh nào. Linh Nhi vẫn đang ở đây, hắn không muốn nàng biết mình đang phải chịu đựng nỗi đau như thế nào. Trước mặt nàng, hắn phải là một nam nhân mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Lục Linh Nhi hiểu rõ nỗi đau mà Lục Ly đang phải chịu đựng. Bởi mỗi nhát kiếm chém lên người hắn, chẳng khác nào chém thẳng vào trái tim nàng. Hắn đau bao nhiêu, nàng cũng đau bấy nhiêu. Nước mắt chảy xuống ròng ròng, nàng thét lên một tiếng kêu thê lương:

“Dừng lại!”

“Dừng lại ư?” Lâm Thanh Dịch nâng lên tiểu kiếm, nhìn dòng máu đỏ từ từ lăn xuống.

“Linh Nhi tỷ.” Lục Ly nhìn nàng, nở một nụ cười trên gương mặt méo mó. “Đừng lo, ta không sao đâu.”

“Có chí khí lắm.” Lâm Thanh Dịch cười vang, bàn chân day mạnh trên đầu Lục Ly. Hắn nói: “Nhưng ta thật sự muốn xem, ngươi có thể chịu đựng đến khi nào.”

Bàn tay Lâm Thanh Dịch khẽ lật, lấy ra một chiếc bình nhỏ. Hắn mở nắp rồi nghiêng nhẹ chiếc bình, đổ xuống một dòng chất lỏng màu đen đặc. Chất lỏng rơi thẳng vào trên người Lục Ly, lập tức phát ra những tiếng xèo xèo.

Vô số bọt khí vỡ ra, bốc lên từng tia khói xám, nồng nặc mùi hôi thối. Lục Ly cảm giác có hàng vạn con sâu bọ, đang chui rúc khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, không ngừng gặm nhắm từng tấc thịt của mình.

Toàn thân Lục Ly co giật dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc. Hắn nghiến chặt hàm răng, trên gương mặt gồ lên đầy những gân xanh. Tuy nhiên, hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.

Lâm Thanh Dịch nhíu mày, cảm giác Lục Ly cứng đầu hơn hắn nghĩ. Rõ ràng vừa nãy Lục Ly vẫn còn gáo rú như dã thú, nhưng lúc này lại có thể kiên trì lâu đến như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

Có chút mất hứng, Lâm Thanh Dịch hừ lạnh một tiếng, đem mũi kiếm đâm sâu vào phía sau lưng của Lục Ly, không ngừng chọc ngoáy. Một lúc sau, tay phải hắn vung lên tiểu kiếm, chém mạnh vào sợi xích sắt trên người Lục Ly.

Xích sắt đứt rời thành bốn, năm đoạn, bị ném đi xa. Tiếp đến, Lâm Thanh Dịch lại lấy ra một sợi dây thừng, treo ngược Lục Ly lên vách tường. Từ trên lưng của Lục Ly, dịch mủ đen thui chảy xuống, phát ra tiếng xèo xèo trên mặt đất.

Xét về độ chắc chắn, dây thừng không thể so với xích sắt, tuy nhiên lại thuận tiện hơn cho việc mà Lâm Thanh Dịch sắp làm. Hắn liếc mắt nhìn Lục Linh Nhi, đeo vào một cặp găng tay rồi nở một nụ cười âm hiểm.

Lâm Thanh Dịch vung vẩy tiểu kiếm, đem máu bám ở bên trên đánh tan đi, sau đó lấy ra một mảnh vải trắng. Lau đi lau lại tiểu kiếm cho sạch sẽ, hắn ném mảnh vải đã bị vấy bẩn, khẽ xoay dọc thanh tiểu kiếm nửa vòng.

Xoẹt!

Một vệt kiếm cắt ngang qua chân phải của Lục Ly, để lại một vết rách dài hẹp, nhưng không có máu tươi chảy ra. Vết thương không mang đến quá nhiều đau đớn, tuy nhiên đây chỉ mới là sự khởi đầu cho một cơn ác mộng thật sự.

Bàn tay trái của Lâm Thanh Dịch đưa lên, ngón tay chọc thẳng vào miệng vết thương vừa xuất hiện rồi kéo mạnh. Cùng với đó, tiểu kiếm trong tay phải hắn rạch xuống, đem một mảng da lớn cắt rời ra.

Cầm miếng da vuông vức trên tay, trông Lâm Thanh Dịch lúc này chẳng khác nào một tên đồ tể thực thụ. Hắn nhìn xuống gương mặt thống khổ, nhưng vẫn không kêu lên nửa tiếng của Lục Ly, khẽ hừ lạnh.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Từng nhát, từng nhát kiếm lần lượt chém xuống. Mỗi lần như vậy, Lâm Thanh Dịch lại đem một lớp da trên người Lục Ly lột ra. Chẳng mấy chốc, toàn bộ chân phải của Lục Ly, từ cổ chân cho tới bắp đùi, không còn lại chút da nào.

Không còn da, chân phải của Lục Ly chỉ có thịt tươi lồ lộ giữa không khí, trông vô cùng kinh hãi. Răng Lục Ly cắn chặt vào môi, khiến mồm miệng trở nên lở loét, bấy nhầy, máu me chảy ngược xuống mũi, xuống mắt.

Đau! Rất đau!

Nhưng Lục Ly vẫn không kêu gào, chỉ có những tiếng ùng ục là phát ra trong cổ họng. Mắt hắn nhòe đi, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía bức tường đối diện, gương mặt đầy máu me rùng rợn hiện lên một tia nhu hòa.

“Tiểu Ly!” Lục Linh Nhi quay đi, nghẹn giọng nói. “Ta xin lỗi!”

Trước đó, nàng vốn chỉ muốn nhìn Lục Ly, để quên đi bản thân đang bị Lâm Thanh Dịch chà đạp, vấy bẩn. Nhưng nàng thật sự không ngờ rằng, vì điều đó mà khiến Lâm Thanh Dịch trở nên điên cuồng, ra tay một cách tàn nhẫn đến như vậy.

Nàng thật sự thích Lục Ly. Những lời nàng nói không phải để chọc tức Lâm Thanh Dịch, mà là tình cảm thật sự trong lòng nàng. Nhìn hắn bị tra tấn, nàng cảm thấy còn đau đớn hơn trước đó nhiều lần.

“Linh Nhi… tỷ.” Lục Ly phun ra một ngụm máu lớn, thều thào nói. Hắn cố gắng hết sức để âm thanh của mình lớn hơn một chút, có thể vọng tới bức tường phía bên kia. “Linh Nhi, ta muốn thấy tỷ cười.”

Đầu óc Lục Ly dần trở nên quay cuồng, ánh trăng xung quanh cũng đang tối đi. Hắn sắp không kiên trì nổi nữa rồi. Mà, Lâm Thanh Dịch cũng đã nói giết hắn, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Cho nên, Lục Ly biết rằng rất nhanh thôi, hắn sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy Linh Nhi của mình. Hắn chỉ ước, giá như có thể lớn hơn một chút, sớm nhận ra được thứ tình cảm này là gì, vậy thì tốt biết mấy.

Bốp!

Lâm Thanh Dịch vung chân đá thẳng vào đầu Lục Ly. Thân hình Lục Ly đung đưa qua lại như một quả lắc, nhưng ngay sau đó liền bị Lâm Thanh Dịch đấm mạnh vào giữa ngực, khiến cho thân hình lập tức dừng lại.

“Sắp chết đến nơi vẫn còn bàn chuyện ái tình được ư?” Lâm Thanh Dịch ngồi xuống, mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nói. Tay hắn đưa tới, bóp chặt hai bên xương hàm của Lục Ly. Miệng Lục Ly há ra, bị Lâm Thanh Dịch đâm tiểu kiếm vào trong, cắt đứt cuống lưỡi.

“Tiểu Ly!” Lục Linh Nhi gương mặt đẫm lệ, non nỉ van xin. “Lâm Thanh Dịch, ta cầu xin ngươi, dừng lại đi.”

Lần đầu tiên trong đời nàng cầu xin một việc gì đó, nhưng buồn thay, lại là trong tình cảnh thảm liệt như thế này. Nàng biết có cầu xin cũng không thay đổi được kết cục trước mắt. Nhưng vì tuyệt vọng, nàng không biết

phải làm thế nào.

Lâm Thanh Dịch vờ như không nghe thấy, hắn đứng dậy, ánh mắt ác độc nhìn vào chân trái của Lục Ly. Tiểu kiếm trong tay hắn lại vung lên, nhanh chóng đem toàn bộ da ở đó róc xuống.

Xong chân trái, Lâm Thanh Dịch liền nhắm đến ngực bụng, rồi hai cánh tay của Lục Ly. Cho đến lúc này, trên khắp cơ thể Lục Ly, chỉ còn lại da ở phần mặt, cùng tại hai bàn tay bàn chân, là chưa bị lột đi.

Miệng đầy máu, Lục Ly nở một nụ cười nhìn Lục Linh Nhi, vì đã mất lưỡi nên nói không thành tiếng. Tuy nhiên, nhìn kỹ vào đôi môi của hắn, có thể thấy, điều mà hắn muốn nói chính là:

“Linh Nhi, ta thích tỷ. Nếu có kiếp sau, Lục Ly ta nhất định vẫn sẽ thích tỷ. Ta yêu tỷ.”

Lục Ly hai mắt mờ dần, hơi thở yếu ớt vụt tắt đi, tia sinh mệnh cuối cùng cũng biến mất. Nhưng đúng vào lúc này, một bóng áo trắng chợt xuất hiện trong phòng, cách không điểm vào mi tâm của hắn một cái.

“Dịch Nhi.” Lâm Thanh Tùng nhìn Lục Ly vừa chết đi sống lại, thanh âm băng lãnh nói. “Đem thịt trên người tiểu tử này, toàn bộ róc xuống.”

“Ngươi!” Lục Linh Nhi điên cuồng gào lên. “Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại ra tay độc ác đến như vậy?”

“Không thù không oán ư? Độc ác ư?” Lâm Thanh Tùng nghiến răng, hướng cái nhìn sắc lạnh về phía Lục Linh Nhi, gằn lên từng tiếng một.

“Lục gia các ngươi âm thầm hạ độc ta, hại ta tu luyện bị phản phệ, hỏa độc công tâm, cứ cách ba năm lại bộc phát. Mỗi lần như vậy, xương cốt toàn thân ta lại bị hỏa độc ăn mòn, sống không bằng chết. Ngươi nói xem, đây có phải là thù không?”

“Các ngươi hại Dịch Nhi của ta, vừa mới sinh đã bị hủy hoại gương mặt, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bao nhiêu năm nay, nó không thể nào, cũng không dám dùng gương mặt thật để đối diện với người khác. Ngươi nói xem, các ngươi có độc ác không?”

“Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Các ngươi còn hại chết đạo lữ của ta, người mà ta yêu quý nhất, khiến thi thể nàng bị nghiền nát thành vạn mảnh, ngay cả linh hồn bị toái diệt, không thể vào luân hồi.”

“Lục gia các ngươi hại ta như vậy, ngươi nói xem, đó có phải là thù không? Ngươi nói xem, các ngươi có độc ác không? Hả!” Lâm Thanh Tùng gầm gừ như dã thú, đem tất cả oán khí tích tụ bao nhiêu năm, toàn bộ trút ra hết vào lúc này.

“Không chỉ nhà họ Lâm chúng ta, mà toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch này đều có thù với Lục gia các ngươi. Mạnh thì bị các ngươi bày mưu tính kế, yếu thì bị xem như súc vật để chơi đùa, không thích thì đem ra tàn sát.”

“Ngươi bảo chúng ta độc ác, nhưng rõ ràng, Lục gia các ngươi còn ác độc hơn gấp trăm ngàn lần!”

“Khi Lục gia còn lớn mạnh, các ngươi có thấy chính mình độc ác không? Giờ Lục gia đã tận, các ngươi không còn thứ gì để che chở, biến thành những con kiến hôi cho người khác chà đạp, các ngươi lại nói chúng ta độc ác? Ngươi có thấy nực cười quá không?”

Dứt lời, Lâm Thanh Tùng thu lại ánh mắt, giơ tay chỉ vào Lục Ly rồi nói với con trai mình:

“Dịch Nhi, ta đã thi triển phong mệnh chú lên người tiểu tử này, trong một canh giờ nữa hắn sẽ không thể nào chết được, cứ làm những gì con thích đi.”

“Trong Lục gia, người mà lão tặc già Lục Thiếu Phong yêu quý nhất, chính là hắn, nha đầu này, cùng với tên tiểu tử Lục Bằng đã chết kia. Chúng ta đem tất cả oán hận trút hết lên đầu bọn chúng, coi như cũng phần nào an ủi vong linh mẫu thân của con.”

Lâm Thanh Dịch từ nãy đến giờ vẫn luôn nghe những lời mà Lâm Thanh Tùng nói, thân hình không ngừng run rẩy.

Hắn chỉ biết cha mình bị trúng hỏa độc là do Lục gia hãm hại. Cứ mỗi vài năm, cha lại bị hỏa độc hành hạ, trở nên điên cuồng, thậm chí không ít lần muốn giết hắn rồi tự sát.

Nhưng lúc này, hắn mới biết thêm rằng, hắn không bao giờ có được sự yêu thương, bảo bọc của mẹ, chính là do Lục gia hại. Ngay cả mẹ trông như thế nào, hắn cũng chưa từng được nhìn thấy một lần.

Hắn bị phá nát gương mặt, biến thành một thứ quái thai xấu xí, khiến ai nhìn thấy đều sợ hãi. Thậm chí lúc còn nhỏ, hắn từng vô ý nhìn vào trong gương, bản thân cũng bị chính mình hù dọa, khóc lóc bảy ngày bảy đêm rồi hôn mê bất tỉnh.

Tất cả những bất hạnh trong đời hắn, đều là do Lục gia ban cho!

“Lục gia! Lục gia! Lục gia!” Lâm Thanh Dịch điên cuồng gào thét. Đôi mắt đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào người Lục Ly, vung lên tiểu kiếm ở trong tay, bắt đầu róc xuống từng miếng thịt.

Cho đến khi miếng thịt cuối cùng trên người bị róc xuống, Lục Ly cũng không còn sống nữa. Nhưng vẫn chưa kết thúc, đầu của hắn, thứ duy nhất có thể coi là nguyên vẹn còn sót lại, bị Lâm Thanh Dịch một kiếm cắt rời.

Lâm Thanh Dịch cúi xuống, nhặt lấy đầu lâu của Lục Ly, chầm chậm tiến đến trước mặt Lục Linh Nhi. Hắn giơ đầu lâu trong tay lên, vẻ mặt đầy những biểu tình bệnh hoạn, nham hiểm, hung tợn, tà ác, kỳ dị đến khó tả.

“Ngươi muốn nhìn thấy hắn khi ta làm chuyện đó với ngươi đúng không?” Lâm Thanh Dịch nhìn gương mặt ướt át của Lục Linh Nhi, ghé sát vào tai nàng, chậm rãi nói. “Được thôi!”

“Sau này, mỗi lần chà đạp cơ thể của ngươi, hành hạ thân xác ngươi, ta sẽ treo đầu của hắn trước mặt ngươi, để ngươi có thể được toại nguyện.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo quản hắn cẩn thận, cho dù trăm năm sau cũng chắc chắn không bị hư hỏng.”

Vừa nói, Lâm Thanh Dịch vừa đem đầu lâu trong tay, chà xát trên khắp thân thể Lục Linh Nhi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện