Lạc Bắc Thần hừ lạnh, xuất ra một chưởng đem cái bàn đánh thành bột phấn.
Nữ tử chạy loạn quanh căn phòng, thấy được thứ gì cũng chọi ra phía sau.
Âm thanh chấn động liên tục phát ra, Lạc Bắc Thần thấy đồ bay tới đều một chưởng đánh nát, nhìn đến nữ tử chạy vòng qua vòng lại tránh thoát ma trảo của nàng mà tức giận run người, trán cũng kết một tầng mồ hôi mỏng, lồng ngực phập phồng đau nhứt, nàng hít một hơi thật sâu cắn răng áp chế cơn đau dưới hạ thân.
Lạc Bắc Thần ánh mắt như mang theo dao mà nhìn nữ tử, thở ra mấy hơi liên tiếp, sau đó đuổi tới nữ tử.
Lạc Bắc Thần phóng lên cao, ma trảo như móng vuốt sắc bén chụp xuống vai nữ tử, nhưng lại không như ý nguyện, tay bắt trúng rèm trắng xé đi một mảnh lớn.
"Aaa...ngươi tên lưu manh!" Nữ tử cả kinh lui ra phía sau, hai tay che trước ngực mặt đỏ bừng cắn răng mắng một tiếng.
Lạc Bắc Thần vẻ mặt băng hàn, hừ lạnh một tiếng xuất chưởng về phía trước.
Bang ầm...
Nữ tử chạy thoát một kích, chưởng phong rơi ra phía sau, đem bình phong mục dũng cột gỗ đánh bể nát, nước văng tung tóe làm ướt hết cả hai người.
Nữ tử nhìn đến Lạc Bắc Thần ngực phập phồng lên xuống, tay siết chặt lại, hai mắt ẩn chứa phẫn nộ như muốn phát ra lửa.
Phía ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, nữ tử lúc này lõa thể không biết làm sao, nhưng một cái chớp mắt nàng liền bị người ôm vào lòng.
Lạc Bắc Thần ôm nàng đưa lưng về phía sau.
"Chủ tử..ngài..." Tinh Vệ bốn người nghe âm thanh lớn thì vội vã chạy vào, đập vào mắt họ là một màn ngoài sở liệu, mặt đỏ lên lập tức cúi đầu, lời nói cũng đứt quãng.
"Còn không mau cút..." Lạc Bắc Thần quay lưng về phía bốn người, lạnh giọng quát.
"Dạ..vâng..." Bốn người cúi đầu vâng dạ đồng loạt thối lui chạy ra ngoài.
Nữ tử nhìn Lạc Bắc Thần sườn mặt đến thất thần.
Người này quả thật như lời ca tụng, mỹ mạo tuấn lãng vô cùng, yêu nghiệt thế này nếu là nữ nhân chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn...
Nhưng hắn vì sao phải cứu nàng?
Không phải nàng vừa muốn giết hắn sao?
"Vì sao lại che chở cho ta?" Nữ tử không hiểu nhìn Lạc Bắc Thần hỏi.
Lạc Bắc Thần nghe hỏi thì đờ đẫn một chút, sau đó câu khóe môi, đưa tay lên vỗ vỗ mặt nàng nói: "Vì ngoài bản Vương ra không một ai có quyền thương tổn ngươi!"
Nữ tử nghe xong ngẩn người.
Lạc Bắc Thần nhìn nàng, hai người bốn mắt chạm nhau, thời gian như lắng đọng, không gian một mảnh tĩnh lặng.
Nữ tử hai cánh môi ướt át kiều diễm nhẹ mím lại, con ngươi nhấc lên gợn sóng nhìn Lạc Bắc Thần từ từ cúi xuống.
Lạc Bắc Thần ánh mắt dời xuống phía dưới, khóe môi câu lên nụ cười.
Thời gian trôi qua thật chậm, đến lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, thì người phía trên đột nhiên ngất đi, môi xẹt qua má, đầu rơi xuống yên tĩnh gục trên vai nàng.
"Ngươi...." Nữ nữ phản ứng không kịp, người nàng lúc này cảm thấy được sức nặng.
"Không phải chết chứ..." Nữ tử lui lại mấy bước mới trụ nổi, lắc lắc bờ vai Lạc Bắc Thần, trong miệng lẩm bẩm.
"Thì ra chỉ là ngất...." Sau khi cảm nhận được hơi thở nặng nề bên tai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dùng sức dìu Lạc Bắc Thần đi, đến bên giường thì không chút thương tiếc đẩy nàng xuống.
"A...hừ hừ." Lạc Bắc Thần cau mày đau đến rên một tiếng, trán mồ hôi rỉ ra liên tục.
Nữ tử sau khi quăng nàng xuống giường, cũng tìm y phục cho mình thay, nhưng nhớ lại đây không phải phòng của mình, nên tùy tiện lấy ngoại bào của Lạc Bắc Thần bao bọc thân thể.
Ánh mắt vô ý nhìn xuống dưới chân, thấy vết máu nhỏ giọt một đường đến tới bên giường, nàng cau mày, vết thương nặng như vậy sao?
Lại nhìn người kia hơi thở yếu ớt, mày đang cau chặt lại, trán thì một tầng mồ hôi dày, miệng lâu lâu phát ra tiếng hừ nhẹ, phía dưới hạ thân là một vũng máu ướt đẫm vẫn còn đang chảy ra.
Nữ tử nghĩ, đây là cơ hội giết người này tốt nhất, nếu đêm nay không ra tay sợ là sau này khó có cơ hội...
Nữ tử cắn môi, tay cầm lên chủy thủ, nội tâm bắt đầu tranh đấu, ánh mắt ẩn hiện lên do dự, nàng nhìn Lạc Bắc Thần đang sống dở chết dở trên giường rơi vào trầm tư.
Trong đầu xuất hiện cảnh người kia phủ nhận, ánh mắt dù có thanh cao ngạo khí nhưng lại thấy được không có cái gì ngụy biện hay giả dối, người kia lúc cùng nàng giao đấu, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội để hạ sát chiêu giết nàng, nhưng hắn không làm như vậy, miệng thì luôn phủ nhận, mỗi một chiêu xuất ra đều không mang theo nguy hiểm, tại sao chứ? Không lẽ thật sự không phải là hắn giết Đại ca?
Nữ tử nhắm lại hai mắt, cắn răng làm ra quyết định, sau đó quăng bỏ thanh chủy thủ, đi đến phía tủ mở ra, lấy đi hai lọ sứ.
Một chữa nội thương.
Một chữa ngoại thương.
Đều là thượng hạng dược.
Lọ sứ đổ ra một viên màu xanh lục, nàng đi đến bên giường, cho Lạc Bắc Thần uống.
Cho người này uống xong thuốc trị nội thương, tay nàng ở không trung dừng một chút, ý nghĩ trong đầu khiến nàng mặt nóng lên hồng thấu, mím môi tay dứt khoát dời xuống đai lưng Lạc Bắc Thần kéo ra, đợi nó buông lỏng nàng kéo quần ra một đoạn tới đầu gối, nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, tay cùng lúc kéo xuống nội y.
"..." Nữ tử trợn tròn mắt mà nhìn, một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh lại, chuyện này sao có thể? Lạc Vương là nữ tử?
Nàng hít một hơi thật sâu áp chế tâm tình nghi vấn sợ hãi của mình, mặt đỏ bừng như muốn xuất ra máu, mắt nhắm mắt mở nhìn xuống hạ thân Lạc Bắc Thần toàn là máu.
Da đầu nữ tử căng lên.
Một cước vừa rồi là tám thành nội lực của nàng...
Có khi nào bị đá hư luôn rồi không...
Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, xuống phía dưới nhặt lại miếng rèm trắng đi đến lau cho bớt máu.
"Ưm....." Lạc Bắc Thần bị chạm đau đến nhăn mặt, thân thể run lên thống khổ phát một tiếng đè nén.
Nữ tử nhìn đến vừa áy náy vừa đau lòng, nàng không ngờ tùy ý đá loạn như vậy cũng lấy đi của tên này nửa cái mạng!
Thấy máu đã bớt, nàng lấy lọ thuốc trị ngoại thương đổ xuống, người kia run rẩy một cái rồi thôi.
Xong xuôi hết thảy nữ tử cũng lên giường kiểm tra thân thể cho Lạc Bắc Thần, nội thương vẫn còn, chỉ sợ thuốc không chữa hết, phải chờ người này tỉnh vậy tự thân vận công thôi.
Lạc Bắc Thần một khắc sau, vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút, nhưng đôi khi cũng thống khổ kêu thành tiếng, hơi thở thì lúc mạnh lúc yếu không đều nhau.
Nữ tử một bên trông nàng tới hai canh giờ, đảm bảo người nàng không bất thường mới yên tâm đi ngủ.
Dạ Phong bên ngoài thổi nhẹ vào, ánh nến lay động như sắp tắt, bên trong căn phòng, nguyên vẹn chỉ còn lại cái giường cùng tủ nhỏ kế bên, còn lại đều tan nát không còn một mảnh, trên giường thì có hai người, một người thì đang ngủ, một người vẻ mặt hình như đang rất đau đớn, đôi khi miệng phát ra tiếng hừ nhẹ, trán mồ hôi xuất ra đầm đìa.
Sáng hôm sau
Mặt trời vừa ló dạng, bên ngoài căn phòng bốn Tinh Vệ vẫn đứng bất động, bên trong ánh nắng rọi vào, nữ tử trên giường mi run run mấy cái, mở ra hai mắt rồi nhắm lại, khi tiếp thu được ánh sáng thì nàng xoa đầu ngồi dậy.
Nàng nhìn sang người bên cạnh, nhìn đến thì cả kinh, vội vàng đưa tay lên trán Lạc Bắc Thần, rất nóng, nóng dị thường!
Lạc Bắc Thần bây giờ mặt mày đỏ bừng, một dạng bất tỉnh nhân sự.
"...Làm sao bây giờ..." Nữ tử hoảng loạn không biết làm sao, người bên cạnh sốt rất cao, nếu không kịp chữa trị sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng dứt khoát chạy ra ngoài, mở ra cửa nhìn đến bốn người phía trước thì gấp gáp nói: "Mau về phủ đem xe ngựa đến, Lạc Vương bị sốt..."
"Được!!!" Bốn người nghe xong thì kinh hãi, thật nhanh hoàn hồn lập tức gật đầu chạy xuống lầu.
Hai người chạy đi, hai người còn lại lo lắng đẩy cửa ra xông vào.
"Chủ tử..." Hai người chạy vào sau khi nhìn đến thì sợ hãi, bước đến bên giường hô lên.
Thấy Lạc Bắc Thần không có phản ứng thì họ sắc mặt tái đi, quan sát thì biết chủ tử đang sốt cao, kinh mạch lại hỗn loạn vô cùng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
"Ngươi làm gì chủ tử?" Một tên trong đó giận dữ nhìn nữ tử quát lớn, thật nhanh bắt lấy cổ nàng như muốn siết cho nàng chết.
"Tinh Nhị bình tĩnh..." Tên còn lại vội vàng lên tiếng.
"Trước mắt bắt nàng lại, đợi chủ tử tỉnh người sẽ định đoạt." Hắn lại trầm giọng nói.
"Hừ..." Tinh Nhị nghe hắn nói thì cũng bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng buông ra nữ tử.
"Khụ khụ..." Nữ tử ôm cổ ho đến đỏ cả mặt, trong lòng âm thầm mắng bọn họ làm càn.
Nếu không phải nàng sai trước, thì bọn họ đã bị Hàn Âm Chưởng đông thành băng rồi!!
Nửa khắc sau.
Từ bên ngoài một người phá cửa chạy vào, người này là một nữ tử trên