Sáng hôm sau.
Kinh Thành náo động lên một mảnh, người dân cũng xôn xao nghị luận sôi trào.
Thừa Tướng Phủ chỉ trong một đêm liền biến mất, chỉ còn lại một đống lớn tro tàn bị gió cuốn đi, không chỉ có Thừa Tướng Phủ, ngay cả các tửu lâu cửa tiệm danh tiếng dưới tay Liễu Nghị cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, tài sản ngàn vạn nháy mắt đã không còn.
Lời nghị luận như gió cuốn đi, rất nhanh mọi người ai cũng biết, nhất là những người cùng thuyền với Liễu Nghị, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ bản thân sẽ là người tiếp theo.
Hôm nay Thượng Triều Liễu Nghị cáo bệnh nên không đi được.
Long Lân Điện
"Ha ha ha muội muội của trẫm thật tài giỏi, lần này đúng là cắt một miếng thịt lớn trên người lão hồ ly kia rồi, hắn không tức chết mới là lạ!!" Hoàng Đế vỗ vỗ đùi cười lớn trên long ỷ, vừa rồi biết được chuyện này, hắn trên Chiêu Thần Điện đã muốn cười rồi, nhưng phải nhịn làm ra vẻ mặt thương tiếc, bây giờ trở về hắn mới có cơ hội đắc ý.
"Lạc Vương thật biết cách làm người khác đau khổ." Mộ Công Công khi nghe còn muốn đau thay cho Liễu Nghị, Thừa Tướng Phủ căn cơ cả trăm năm và những nơi kinh thương danh tiếng khác chỉ trong một đêm đều bị hủy hết, đúng là một đả kích cực lớn, hắn ta không lâm bệnh nặng cũng uổng.
"Ha ha ha, ngươi đem tin này báo cho Liễu Quý phi, từ ngân khố lấy ra trăm vạn bạc đưa cho nàng." Hoàng Đế thấy cười đã đủ, hắn nhìn Mộ Công Công phất tay.
Mộ Công Công đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Hoàng Đế trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, không biết muội muội dùng cách nào để hủy hoại Liễu Nghị mà không thua thiệt?
Muội muội từ khi nào đã trở nên thật lợi hại rồi?
Hắn nhất định phải thỉnh giáo mới được!
Hoàng Cung Lương Đình
Vũ Dạ Ca ngồi ở Lương Đình, trên bàn là bánh ngọt cùng trà, trong tay nàng là một túi thức ăn, thấy cá bơi đến thì lấy ra rải một ít, không khí nơi đây thoải mái thoáng mát, không gian lại yên tĩnh.
"Tỷ tỷ thật có nhã hứng đến đây cho cá ăn nha..."
Vũ Dạ Ca nghe giọng điệu bỡn cợt truyền tới thì cũng biết là ai, nàng không có ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Liễu Quý phi thật rảnh rỗi."
Liễu Linh Nhã y phục đỏ rực từ xa đi đến, dung mạo tinh xảo phản xạ dưới ánh nắng, càng làm cho nàng tôn lên vài phần diễm lệ chói mắt, ngay cả tỳ nữ thái giám xung quanh cũng bị nàng hào quang làm ảm đạm đi mấy phần.
"Ở trong cung thật buồn chán, muốn đi dạo môt chút, cư nhiên không nghĩ đến gặp được tỷ tỷ ở đây." Liễu Linh Nhã đi đến ngồi xuống đối diện Vũ Dạ Ca, cười nói.
Vũ Dạ Ca lúc này đưa túi thức ăn cho Linh Ly, đến giờ mới nhìn đến Liễu Linh Nhã.
"Bản Cung cũng thật ngoài ý muốn."
Linh Ly, Linh Nhạc nhìn nhau, trong lòng khinh bỉ nàng không biết bao nhiêu câu, diễm lệ chói mắt như vậy làm gì? Trong cung có ai cho ngươi câu dẫn sao?
Liễu Linh Nhã nghe nàng nói cũng chỉ cười một tiếng, tự nhiên dùng trà bánh trước mắt, Vũ Dạ Ca cũng không để ý đến nàng mà quay đầu nhìn đàn cá đang bơi tới lui trong hồ nước.
Không khí đang yên tĩnh thì một âm thanh phá tan.
"Minh nhi tham kiến mẫu hậu, Liễu Quý phi..." Lạc Bắc Minh từ xa đi đến nhìn hai người hành lễ.
"Minh nhi lại đây." Vũ Dạ Ca quay đầu, gọi hắn lại.
"Lâu rồi không thấy Minh nhi, càng ngày càng tuấn tú nha..." Liễu Linh Nhã nhìn hắn mỉm cười nói.
"Đa tạ Liễu Quý phi khen ngợi..." Lạc Bắc Minh đi đến ngồi xuống, nghe người kế bên nói thì ngượng ngùng đỏ mặt cảm ơn, Liễu Quý phi dù ngồi cách hắn một khoảng, nhưng hắn vẫn rất e ngại.
"Mấy ngày nay con rất bận sao? Mẫu hậu thấy con ốm đi một ít..." Vũ Dạ Ca nhìn Liễu Linh Nhã cho nàng ánh mắt không hài lòng, rồi quay sang Lạc Bắc Minh quan tâm hỏi.
"Thật sự rất bận, cả Hoàng Thúc sinh bệnh Thần nhi còn không có thời gian đi thăm." Lạc Bắc Minh than thở nói.
"Lạc Vương sinh bệnh?"
"Cái gì? Lạc Vương sinh bệnh?"
Hai nữ nhân liền đồng thanh hỏi, nhưng Vũ Dạ Ca lại không có kích động như Liễu Linh Nhã.
"Thần nhi là nghe Phụ Hoàng nói!" Lạc Bắc Minh bị hai người làm cho giật mình, sau đó gật đầu đáp.
"Bây giờ Lạc Vương như thế nào?" Liễu Linh Nhã lập tức hỏi, trong lòng là nôn nóng sốt ruột.
"Hôm nay Minh nhi không có Thượng Triều nên không có gặp được phụ hoàng hỏi người, nên cũng không rõ, nhưng hai người yên tâm Hoàng Thúc chỉ bị nhiễm phong hàn thôi!" Hắn lắc đầu, từ lúc hắn biết cũng cách mấy ngày rồi, chắc người đã khỏi.
Vũ Dạ Ca nhìn Liễu Linh Nhã thần sắc lo lắng, trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, nhưng cũng trộn lẫn một chút khó chịu khiến nàng mơ hồ.
Trong lúc này, một thái giám gấp gáp chạy đến hành lễ xong liền ở bên lỗ tai Liễu Linh Nhã nói.
Liễu Linh Nhã nghe xong sắc mặt trầm trọng, lập tức đứng dậy vội vã hành lễ rồi rời đi.
Vũ Dạ Ca nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt thâm thúy có điều suy nghĩ.
"Chuẩn