“Công tử." Tiểu Mạch bước ra, đối với Lạc Bắc Thần khom người, đem bút trên tay đưa cho nàng.
"Đa tạ cô nương." Lạc Bắc Thần nói cảm ơn.
Lạc Bắc Thần nhận lấy bút, chậm chạp không động, trong miệng lẩm bẩm vài dược liệu, năm giây trôi qua, nàng mới cúi đầu nhìn tờ giấy bắt đầu viết, chỉ năm loại dược bình thường và công dụng tương đối đơn giản.
Gác bút, cầm lên tờ giấy nhìn qua một lượt thì mỉm cười đưa qua cho nữ tử đối diện: "Của cô nương, cứ dùng theo như tại hạ viết là được, trong vòng hai ngày độc lập tức sẽ được khai trừ."
"Tiểu nữ đa tạ công tử." Nữ tử nhận lấy, ở trên đọc qua một lượt, mới nhìn nàng nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Cô nương không sợ tại hạ lừa gạt sao?" Lạc Bắc Thần cảm thấy nàng thật dễ tin, nên cười hỏi.
"Sẽ không." Nữ tử nghe câu hỏi lập tức lắc đầu.
"Ha ha, vậy được rồi, chúng ta đi trước, tái kiến." Lạc Bắc Thần cười một tiếng rồi thôi, cùng Hoàng Đế đứng lên chắp tay cáo từ.
"Tái kiến." Nữ tử nghe từ tái kiến thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh hồi phục, nàng nói.
Lạc Bắc Thần cùng Hoàng Đế bước ra cửa phòng, đi xuống phía dưới, đến cầu thang thì vị lão bản trên tay bưng một chiếc hộp đưa cho nàng: "Của công tử."
"Đa tạ." Lạc Bắc Thần nhận lấy, cũng không có mở ra kiểm tra, nhìn hắn nói cảm ơn, rồi dẫn theo Hoàng Đế ly khai cửa hàng.
"Thần nhi, muội thấy nữ tử đó thế nào?" Hai người bước đi trên đường, Hoàng Đế nhớ đến chuyện lúc nãy thì nhìn sang muội muội của mình hỏi.
"Nữ tử đó thân phận không đơn giản, đặc biệt là nàng không phải người Lạc Thịnh chúng ta." Lạc Bắc Thần không có suy nghĩ liền nói ra.
"Nàng là nhất đẳng cao thủ a, nếu ca ca cùng nàng so chiêu, chắc khó phân thắng bại." Hoàng Đế lại nói.
"Nàng nhìn chỉ mới hai mươi niên kỷ, huynh đã hơn tam tuần, so, so cái gì mà so!" Lạc Bắc Thần trừng mắt khinh thường nói.
"Thôi được rồi, không nói nữa, vậy giờ chúng ta đi đâu?" Hoàng Đế cười trừ, đổi đề tài nhìn nàng hỏi.
"Đi ăn." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời.
"Đúng a, ca ca cũng thấy đói." Hoàng Đế nói.
Hai người trên đường đi một lúc, dừng lại ở Thiên Nhạc Lâu, tửu lâu ăn uống đệ nhất Kinh Thành.
"Hai vị khách quan mời vào!" Tiểu nhị thấy hai người bước vào thì chạy lại nhiệt tình chào đón.
"Cho ta một nơi yên tĩnh." Lạc Bắc Thần nhìn hắn nói.
"Được, vậy mời nhị vị công tử đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị vâng dạ nói, bước đi hướng lên lầu một.
Lên lầu, tiểu nhị an bài hai người vào một chỗ gần cửa sổ, phải nói nơi này vô cùng yên tĩnh.
"Nhị vị muốn dùng gì?" Tiểu nhị thấy hai người ngồi xuống, mới mở miệng hỏi.
"Một bình rượu thượng hạng, nói chung những món đầu bảng ở đây cứ đem lên hết!" Lạc Bắc Thần nhìn hắn, hào phóng nói.
"Vậy nhị vị công tử chờ một lát, món ăn sẽ lập tức được mang lên." Tiểu nhị nghe nàng gọi, thì vui vẻ gật gật đầu, thật nhanh chạy xuống lầu.
"Chúng ta hai người ăn hết sao?" Hoàng Đế ngồi đối diện, nhìn nàng hỏi.
"Không ăn hết thì gói đem về, nghe nói màn thầu ở đây rất ngon, phải mua về cho Dạ Ca..." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.
"Đối với sư muội, muội dụng tâm vô cùng nha, mua gì hay ăn gì cũng nghĩ đến nàng!" Hoàng Đế trêu chọc nói.
"Đối với nữ nhân phải dụng tâm, mới lấy được lòng người ta!" Lạc Bắc Thần liếc hắn nói.
"Vừa rồi ta dưới lầu nghe được mọi người nghị luận về việc Thừa Tướng Phủ bị cháy, ha ha thật tội!" Hoàng Đế nhỏ giọng cười nói.
"Hình như Liễu Nghị đã dọn đến biệt viện riêng của Nhã nhi lúc trước mua ở ngoại thành rồi, và đang tăng cường cho người xây nhanh lại Thừa Tướng Phủ." Lạc Bắc Thần cười nhạt nhẽo nói.
Hoàng Đế cười, sau đó nghi ngờ nhìn muội muội của mình hỏi: "Hắn lần này bận rộn thật rồi, ca ca có nghe nói gỗ trong Kinh Thành cũng trong một ngày hết sạch, Liễu Nghị cho người mua mà không có, tất cả là do muội giở trò phải không?"
"Tất nhiên, phải cho hắn đau khổ mới hả được giận!!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh một tiếng.
"Mất nhà, mất tiền, ha ha hắn đúng là lỗ nặng, không chừng mấy ngày nay hắn nằm liệt giường không dậy nổi!" Hoàng Đế cảm thấy hả hê trong lòng.
"Hắn lần này không chừng sẽ hận muội chết!" Hoàng Đế lại nói.
Lạc Bắc Thần dửng dưng nói: "Muội không ngại đốt rụi thêm trạch viện ở ngoại thành của hắn."
"Quên nữa, nam nhân hắc y lần trước muội điều tra ra là ai không?" Hoàng Đế nhìn xung quanh, đè lại giọng thấp xuống.
"Hắn như bốc hơi bay đi, người muội cho theo dõi đều chết hết, có lẽ tên Liễu Nghị đã giấu hắn rồi." Lạc Bắc Thần lắc đầu, hạ giọng nói.
"Nam nhân này võ công cao cường, muội nên cẩn thận." Hoàng Đế căn dặn.
"Muội có cảm giác, sớm muộn cũng sẽ cùng hắn gặp lại." Lạc Bắc Thần thong dong nói, giọng điệu như không mấy để ý.
"Trên đường có người theo dõi chúng ta." Hoàng Đế đáp một tiếng, lại nói.
"Chắc là hai tên nhãi kia." Lạc Bắc Thần không quan tâm trả lời.
Hoàng Đế gật đầu.
Một lát sau.
Tiểu nhị dọn lên đồ ăn đầy cả bàn, rượu cũng nhanh đem lên, hắn chúc hai người ngon miệng rồi lui xuống.
"Muội ăn nhiều vào." Hoàng Đế gắp một miếng thịt bỏ vào bát nàng nói.
"Thật ngon." Lạc Bắc Thần đem thịt bỏ vào miệng, hương vị đặc biệt vừa ăn, lắc lư cái đầu khen ngợi.
Nàng đem bình rượu rót vào vào hai bát nhỏ, một bát của mình, bát còn lại đẩy sang ca ca đối diện nói: "Ca ca nếm thử."
"Được." Hoàng Đế cầm lấy đem lên uống cạn.
Hai người trong khi ăn uống cũng không có chuyện để nói, Lạc Bắc Thần thì vừa ăn vừa uống rượu, thư thái rất nhiều, không khí cũng lâm vào yên tĩnh, cũng chỉ nghe được tiếng rượu rót vào ly cùng tiếng gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ.
Hai khắc thời gian trôi qua, Hoàng Đế buông đũa, rót cho mình một ly trà uống tráng miệng, hắn hơi không hài lòng nhìn muội muội của mình, nàng dường như đã hơi say.
"Uống ít thôi, chúng ta còn về."
"Ca ca ăn xong rồi?" Lạc Bắc Thần nghe lời, bỏ xuống bình rượu, xoa xoa ngạch tế, nhìn ca ca của mình hỏi.
"Ân." Hoàng Đế trả lời.
"Mặt trời cũng gần xuống núi, chúng ta nên về." Lạc Bắc Thần nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã ngả vàng thì nói với người đối diện.
"Đi thôi." Hoàng Đế kéo nàng đứng dậy.
Lạc Bắc Thần ôm hộp Thủy Quỳ Y trong lòng, bước theo ca ca đi xuống lầu.
"Công tử, của ngài." Tiểu nhị lúc nãy thấy hai người đi xuống, hắn liền đem một bao màn thầu đi đến đưa cho nàng.
"Đa tạ." Lạc Bắc Thần cầm lấy, từ trong vạt áo lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, rồi bước đi.
"Công tử tiền dư!!" Tiểu nhị phía sau hô lên.
"Cho ngươi." Lạc Bắc Thần không có quay lại, tay phất phất nói.
Hai người ly khai tửu lâu, hướng Hoàng Cung mà đi, trên đường người đông hơn lúc đi rất nhiều, có khi còn muốn chen chúc nhau.
Dần dần phía trước càng thưa người, Lạc Bắc Thần hai người thong dong mà đi.
Phía trong một con đường lớn không người, một đám hắc y khoảng hơn chục người cầm kiếm đứng chặn ngang, nhìn phía trước hai người đang dần đi về phía họ.
Lạc Bắc Thần cứ như không để bọn họ vào mắt mà đi về phía trước.
"Nếu ngươi đem thứ đó giao ra, bản công tử sẽ tha mạng chó cho các ngươi!" Một tên nam tử che mặt, kiếm chỉ vào hai người đang đi đến nói.
"Có bản lĩnh thì tới lấy!" Lạc Bắc Thần cười lạnh, chân vẫn bước đi về phía trước không có ngừng.
Hoàng Đế một bên mặt xanh mét, hắn và muội muội đường đường là Hoàng Đế và Lạc Vương cao thượng mà bị đám súc sinh này nói là chó!
"Các ngươi....lên cho ta.." Tên hắc y khác thấy hai người đang đi đến thì tức giận, tay phất xuống quát.
Phịch....
Lạc Bắc Thần nhìn cũng không thèm nhìn, một tên lao tới thì nàng cho một đạp bay ra xa.
Hai tên khác lại dùng kiếm đâm tới, Lạc Bắc Thần phóng lên, hai chân đá mạnh vào ngực hai tên hắc y.
Hoàng Đế đấu với hai tên cầm đầu, nội công dồn vào lòng bàn tay, đánh ra một chưởng.
Phốc....
Một tên trong đó bị đánh bay ra xa, nặng nề đáp xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
Tên còn lại sợ hãi, lùi ra sau cả chục bước, tay cầm kiếm run run không dám xông lên.
Lạc Bắc Thần thấy ba tên trước sau lao đến, nàng quăng Thủy Quỳ Y lên không, tay xuất ra một chưởng kình lực.
Aaa....
Tên hắc y trúng chưởng hét lớn, hắn bị đánh bay thân thể nện vào hai tên hắc y phía sau đang lao tới.
Hai tên hắc y sợ hãi, bỏ kiếm chạy trối chết, tên cầm đầu còn lại thấy vậy cũng chạy theo.
Hoàng Đế cũng không thèm ngăn cản, nhưng hắn vừa chạy được mấy bước thì lại thê thảm hét lên, một thanh kiếm bay lướt qua hạ thân, máu phun ra, ướt một vũng phía dưới, hét xong hắn cũng ngất ngay tại chỗ.
Lạc Bắc Thần sau khi cầm lại Thủy Quỳ Y, chân ở dưới cũng đá đi một thanh kiếm hướng hắc y nhân chạy sau.
"Hừ, một lũ không biết sống chết!" Lạc Bắc Thần nhìn những thi thể la liệt dưới đất, hừ lạnh nói.
Hoàng Đế bước đi đến bên cạnh nàng nói: "Đi thôi."
Đi qua thêm một con đường, phía trước là bức tường lớn Hoàng Cung.
Lạc Bắc Thần đem Thủy Quỳ Y cùng màn thầu đưa cho ca ca của mình cầm, hù dọa nói: "Ca ca giữ chặt, hai thứ này mà hư hao là huynh chết với muội!"
"Được rồi, tiểu tổ tông của ta." Hoàng Đế ôm gọn tất cả vào ngực, hướng nàng cười khổ nói.