"Biểu ca...làm sao bây giờ?" Dịch Thanh cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn đi đến bên Liễu Lâm Khanh run giọng hỏi.
"Đều tại ngươi!" Liễu Lâm Khanh quay sang trừng hắn quát.
Mọi người có mặt đều tụ tập lại hỏi tên khi nãy mọi chuyện, hắn cũng không keo kiệt mà kể lại rành mạch việc nhìn thấy hôm qua.
Phong Vô Tâm chịu hết nổi rồi, lập tức nhấc chân đi nhanh về phía trước, bỏ lại Nhạc Tề Kiến Vu còn đang suy nghĩ phía sau.
"Phong Vô Tâm, chờ ta với." Nhạc Tề Kiến Vu hồi thần, nhìn sang bên cạnh thì không thấy người đâu, tìm kiếm xung quanh thì thấy nàng ở phía trước, nhấc chân chạy theo phía sau hô lên.
Phong Vô Tâm càng đi càng nhanh, nhìn người kế bên một cái cũng không.
Mọi người sau khi nghe xong, thì muốn diện kiến nữ nhân của Lạc Vương, nhìn qua thì không thấy người đâu, sau đó luyến tiếc nhìn nhau thở dài, không còn chuyện nữa đành giải tán như ong vỡ tổ.
Liễu Lâm Khanh cũng một phen thở phào nhẹ nhõm, quay sang liếc mắt Dịch Thanh một cái rồi bước đi.
"Tên khi nãy nói là thật sao?" Nhạc Tề Kiến Vu nghiêng người qua nhìn Phong Vô Tâm, nhướng mày hỏi.
"Thật cái đầu ngươi!" Phong Vô Tâm sao có thể dễ dàng thừa nhận, nàng đỏ mặt liếc sang hắn mắng một tiếng.
"Ngươi rõ ràng là đỏ mặt, còn ngụy biện." Nhạc Tề Kiến Vu tay chỉ vào khuôn mặt sau lụa mỏng, trêu ghẹo nói.
"Ngươi câm miệng!" Phong Vô Tâm cùng hắn kéo ra một chút khoảng cách, liếc mắt quát lên.
"Hắc hắc..." Nhạc Tề Kiến Vu phá lệ vui vẻ mà cười lớn.
Người xung quanh đều vẻ mặt quái dị nhìn hắn, không biết là kẻ điên nhà nào bỏ chạy ra đường.
Lạc Bắc Thần sau khi thu công cũng không có về phủ mà dùng khinh công bay thẳng đến Hoàng Cung.
Không biết Vũ Dạ Ca đã dậy chưa?
Phượng Vân Cung
Vũ Dạ Ca vừa mới dậy, đang được tỳ nữ hầu hạ tắm rửa, thay y phục, búi tóc...
Nhìn vào trong gương là dung nhan thanh lệ khuynh thế, nhưng Vũ Dạ Ca không thấy vui vẻ, nàng chỉ thấy càng ngày càng cô đơn và buồn bã.
Một lát sau.
Xong việc, tỳ nữ lui ra ngoài, chỉ còn Linh Nhạc ở lại, Linh Ly thì vẫn còn chép phạt giáo huấn nên không có ở đây.
"Dạ Ca!" Một cái bóng trắng từ bên ngoài chạy vào, thật nhanh ôm lấy Vũ Dạ Ca.
"Ngươi...mau buông bản Cung ra!" Vũ Dạ Ca đến khi lấy lại tinh thần thì đã bị Lạc Bắc Thần ôm trọn vào lòng, dung mạo thanh lệ phút chốc đỏ lên, xấu hổ mà quát.
"Tham kiến Lạc Vương." Linh Nhạc bị tiếng quát của Vũ Dạ Ca làm bừng tỉnh, vội quỳ xuống hành lễ.
"Ngươi lui ra." Lạc Bắc Thần ôm chặt Vũ Dạ Ca, đầu chôn ở cổ nàng tham luyến, không có nhìn Linh Nhạc, nói.
"Vâng." Linh Nhạc cũng nghe lời, vội lui ra ngoài, đến khi bước ra ngoài lại giật mình, còn nương nương thì sao, trong lòng lo lắng, lại không dám bước vào, chỉ đành ở ngoài cửa canh gác.
"Đừng lộn xộn, bản Vương chỉ muốn ôm nàng một chút." Lạc Bắc Thần không cho Vũ Dạ Ca giãy giụa, ôm càng chặt hơn, nhỏ giọng cầu xin.
"Lạc Bắc Thần, bản Cung xin ngươi tự trọng, mau buông ra." Vũ Dạ Ca không bài xích nàng, mà còn cảm thấy mùi hương trên người nàng thật dễ chịu, lập tức Vũ Dạ Ca bị suy nghĩ này dọa sợ, hoảng hồn vội gầm lên.
"Một ngày không gặp, nàng không nhớ ta sao, chỉ riêng ta trái tim ta đều rất nhớ nàng!" Lạc Bắc Thần ôn nhu ở bên tai nàng nỉ non, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Vũ Dạ Ca, như sợ chỉ cần thả lỏng một chút, người này sẽ chạy mất.
Vũ Dạ Ca lỗ tai ửng đỏ, lời nói như mê dược, khiến tim nàng run lên, tâm nàng cũng một trận run rẩy, nhưng hành động kế kiếp lại trái ngược lại với lòng nàng.
"Chát...." Vũ Dạ Ca cố đẩy Lạc Thần ra, tay vung lên một cái tát thật mạnh.
Lạc Bắc Thần lui về sau mấy bước, lấy lại tinh thần, không quản khóe môi rỉ máu, lần này lớn mật hơn, bước đến nâng cằm Vũ Dạ Ca hôn xuống.
Lúc đầu là mút nhẹ, lúc sau là nồng nhiệt chiếm lấy hai cánh môi Vũ Dạ Ca, không quản hết thảy, nàng chỉ muốn chìm trong mê luyến.
Vũ Dạ Ca trợn mắt lên, muốn dứt ra nhưng lại bị cuốn lấy, muốn đẩy ra, lại bị người này ôm chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng bằng không.
Linh Nhạc nhìn vào thì trợn mắt há hốc mồm, chết đứng một lúc lâu, mới biết mình vô lễ, vội xoay người, đầu thì lắc qua lại, miệng thì lẩm bẩm: "Không thấy gì, không thấy gì, không thấy gì..."
Lạc Bắc Thần lưỡi thuận lợi cho vào bên trong, cuốn lấy lưỡi Vũ Dạ Ca đang cố trốn tránh, nhẹ nhàng mút lấy sự ngọt ngào, mật ngọt bên trong.
Vũ Dạ Ca không có phối hợp cũng không có giãy giụa, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Lạc Bắc Thần.
Lạc Bắc Thần càng hôn càng hăng say, ôm thân thể mềm mại, tay cũng không an phận mà ở trên người nàng chạy loạn.
Nếu để ý, sẽ thấy trên dung nhan thanh lệ kia lăn xuống hai giọt nước mắt, đôi mắt nhắm nghiền lại, đôi mi run rẩy.
Dứt ra nụ hôn, hai người đồng thời cùng nhau thở gấp.
"Dạ Ca, Dạ Ca, sao nàng lại khóc?" Lạc Bắc Thần nhìn thấy Vũ Dạ Ca rơi nước mắt thì nhảy dựng lên, gấp gáp mở miệng hỏi.
"Ngươi cút đi!" Vũ Dạ Ca lạnh lùng nhìn Lạc Bắc Thần quát.
"Dạ Ca, đừng đối xử với ta như vậy." Lạc Bắc Thần đi đến cầm tay nàng cầu xin, không cần đối với nàng lạnh lùng như vậy.
"Hôm nay ngươi giở trò lăng nhục bản Cung, bản Cung nghĩ tình ngươi là đệ đệ của sư huynh, sẽ không truy cứu, mong Lạc Vương từ nay tự trọng, đừng có đến tìm bản Cung nữa, bản Cung không muốn nhìn thấy ngươi, bản Cung ghê tởm ngươi, một nữ nhân!" Vũ Dạ Ca từng chữ từng chữ nặng nề nói ra, như dao nhọn đâm thẳng vào tim Lạc Bắc Thần.
"Nàng ghê tởm ta, vì ta là nữ nhân?" Lạc Bắc Thần cũng không quản vì sao nàng biết thân phận của mình, đôi tay buông lỏng, mơ màng hỏi.
"Đúng vậy, bản Cung vô cùng ghê tởm ngươi, nên ngươi mau nhanh cút đi, bản Cung không muốn nhìn thấy ngươi!" Vũ Dạ Ca lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.
Lạc Bắc Thần chết đứng tại chỗ, trong đầu toàn lặp lại lời Vũ Dạ Ca nói: "Bản Cung ghê tởm ngươi, bản Cung ghê tởm ngươi, một nữ nhân..."
Vũ Dạ Ca sắc mặt trắng bệch nhắm mắt lại, bước đi vào bên trong, chỉ để lại cho Linh Nhạc bên ngoài một câu.
"Mau lôi nàng ra ngoài."
Ở bên ngoài, Linh Nhạc như bị sét đánh ngang tai, ù ù không thông nổi, đến khi nghe Vũ Dạ Ca thanh âm lành lạnh, mới hồi thần chạy vào trong.
"Lạc Vương, mời ngài về cho!"
Linh Nhạc nói nhưng Lạc Bắc Thần vẫn như cũ không có động tĩnh gì, cả người cứ như vô hồn, tim như bị nghiền nát, đầu óc trống rỗng.
"Vương gia, Vương gia!" Linh Nhạc gọi mấy tiếng nàng cũng không trả lời.
Linh Nhạc làm ra quyết định, chính là lôi Lạc Bắc Thần ra ngoài.
Một lúc sau.
Đến đại điện, Linh Nhạc mới buông ra Lạc Bắc Thần, thở phì phò nói.
"Vương gia về đi, từ nay đừng đến tìm nương nương nữa!"
"...Không cần, không cần, bản Vương muốn gặp nàng!" Lạc Bắc Thần lảo đảo vài bước, lúc này nàng mới phản ứng, nước mắt cũng chảy dài, lắc đầu nhắm thẳng vào trong chạy vào.
"Lạc Vương, nương nương không muốn gặp ngài!" Linh Nhạc kéo Lạc Bắc Thần lại, cau mày chặn phía trước nói lớn.
"Cho bản Vương vào đi, bản Vương muốn hỏi cho rõ!" Lạc Bắc Thần không đồng ý, lắc đầu nói, lại lần nữa xông vào.
"Ngài về đi, nương nương không thích ngài, nương nương không muốn nhìn thấy ngài!!" Linh Nhạc tận lực kéo Lạc Bắc Thần, lời nói cũng mang theo một chút không kiên nhẫn.
Lạc Bắc Thần nghe nàng nói thì bừng tỉnh.
Đúng vậy, là Dạ Ca không thích mình, Dạ Ca ghê tởm chán ghét mình, Dạ Ca không muốn nhìn thấy mình!
Lạc Bắc Thần quỳ xuống trước đại điện Phượng Vân Cung, nàng cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hai bàn tay bấu chặt đầu gối đến run rẩy.
Linh Nhạc nghĩ, chắc có lẽ một chút Lạc Bắc Thần sẽ đi, nên nàng cũng xoay người đi vào trong.
Trời bỗng đổi gió, một cơn mưa tuyết đổ xuống, cũng đúng, gần tới đông rồi, tuyết rơi cũng phải.
Bầu trời trắng xóa, những bông hoa tuyết đang rơi xuống cũng giống như những giọt nước mắt Lạc Bắc Thần đang rơi...
Nàng khóc, khóc không thành tiếng, khóc trong im lặng, khóc đến cả người run rẩy, mặc kệ mưa tuyết đổ xuống, giống như nó chẳng liên quan đến nàng.
Tại sao chứ? Nàng nói ghê tởm mình, nàng chán ghét mình, thì ra nàng lại để ý mình là nữ nhân...
Mưa tuyết ngày càng dày đặc, chỉ mới không bao lâu nó đã phủ đầy Hoàng Cung, phủ đầy trên người Lạc Bắc Thần.
Vũ Dạ Ca bên trong ngồi thất thần trong chốc lát, mới bình ổn tâm tình.
Nàng