Bên dưới là hàng bàn ghế dài ở hai bên dùng cho mấy quan viên, phía trên một chút là dành cho mấy vị Công Chúa Hoàng Tử và các phi tần, trên nữa là dùng cho các Vương gia cùng ngoại quốc Hoàng Thất, trên cùng không nói mọi người cũng biết được đi, bọn họ không ai khác chính là Hoàng Đế, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu.
Đợi đến cung nữ thái giám dọn hết đồ ăn lên thì âm thanh lớn của Mộ Công Công cũng vang lên.
"Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu, Liễu Quý phi.......giá lâm!"
Dưới bậc thang, Hoàng Đế từng người chậm rãi bước lên.
Hoàng Hậu hôm nay mặc phượng bào hoàng sắc, càng thêm tôn quý uy nghiêm, thanh cao thoát tục của Mẫu Nghi Thiên Hạ.
Liễu Quý phi mặc một bộ y phục bắt mắt đỏ rực, thêm vào dung nhan diễm lệ khuynh thành khiến người người đỏ bỏng cả mắt.
Thái Hậu mặc phượng bào màu đỏ, tôn lên khí thế quyền cao chức trọng, để người không dám khinh nhờn, phải nói khí chất của Hoàng Đế cũng không sánh bằng.
Theo sau là thêm mấy vị quý phi khác, dù có vài phần tư sắc nhưng cũng phải ảm đạm trước hai vị Hoàng Hậu và Quý phi phía trước.
Hoàng Đế bước lên ngự tọa, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu ngồi trái phải hai bên ở dưới một chút.
"Tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế... Thái Hậu, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế!"
Bên dưới mấy vị Công Chúa Hoàng Tử cùng các bá quan quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Các ái khanh bình thân." Hoàng Đế đứng dậy phất tay, cho miễn lễ.
"Tây Bắc Huyền Vương, Tây Nam Viễn Vương đến!"
Phía dưới Thái giám vừa dứt lời, thì hai vị trung niên tuấn lãng, có dung mạo tương tự nhau, trên môi mang theo nụ cười ôn hòa bước lên.
"Lạc Bắc Cung Ngôn tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu..."
"Lạc Bắc Ngụy tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu..."
Hai người lần lượt khom người cung kính hành lễ.
"Hai Vương huynh miễn lễ!" Hoàng Đế trên mặt treo nụ cười hữu lễ, phất tay nói.
Hai vị Vương gia gật đầu về vị trí của mình ngồi yên tọa.
Mọi người thấy hai vị Vương gia dù không thân thuộc, nhưng cũng khom người hữu lễ một chút.
"Trưởng Công Chúa Nhạc Tề, Nhị Hoàng Tử Ái Lạp, Phong Vương, Ôn Vương Tây Vực.....đến!" Âm thanh lại vang lên vọng cả bầu trời.
Lời vừa rơi xuống, phía dưới bậc thang một hàng người liền bước lên.
Đứng đầu là một nữ tử mang dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tinh tế như họa, nàng một thân hoàng y, lộng lẫy hơn cả bầu trời sao trên cao.
Phía sau là một nữ tử huyết y diễm lệ, ngũ quan tinh xảo, quang nhan sáng rực xuân phong, dáng người yêu dã thướt tha, không thua kém vị nữ tử hoàng y phía trước chút nào.
Phải nói khí chất của hai người đều là cao quý lãnh diễm, đánh sâu vào lòng người.
Mọi người chỉ nhìn hai mỹ nữ, mà bỏ qua những người phía sau, nhìn mắt cũng không chớp lấy một cái, trong lòng âm thầm hớp khí lạnh, hai nữ tử này có lực hấp dẫn rất lớn, dung mạo chỉ hơn chứ không thua kém hai đại mỹ nữ Hoàng Hậu cùng Liễu Quý phi.
Hoàng Đế cùng Thái Hậu nhìn nữ tử huyết y phía sau rồi nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hoàng Hậu cũng không quan tâm lắm nhưng Liễu Quý phi thì không, nhìn hai người không thua kém mình thì sinh ra chút khó chịu không nói rõ.
Mấy vị Hoàng Tử mắt sáng như sao đêm, Huyền Vương trong mắt lóe lên tia sáng hứng thú, Viễn Vương thì trầm ngâm bình thường không làm ra phản ứng gì.
"Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu."
Nữ tử hoàng y đi đến, người phía sau cũng bước theo nàng đến khom người chào hỏi.
"Các vị mời ngồi." Hoàng Đế đứng dậy, tay hữu lễ vươn ra chỉ đến hàng ghế đối diện hai vị Vương gia làm tư thế mời.
Họ đa tạ rồi đi đến an tọa, cung nữ liền đi đến dâng trà chiêu đãi.
"Mẫu hậu, sao Thần nhi còn chưa đến?" Hoàng Đế nghiêng người qua hỏi Thái Hậu.
"Chắc sắp đến." Thái Hậu bất đắc dĩ nói, đứa nhỏ này là vậy, luôn đến ngay thời điểm, không sớm không trễ.
"Lạc Vương đến!" Thanh âm thái giám nâng cao lên, còn mang theo một chút cung kính.
Phía dưới lúc này đi lên một huyết y nam tử tuấn mỹ, tả hữu là hai mỹ nữ huyền hắc y, ba người chậm rãi đi đến giữa đại điện.
Bầu không khí tĩnh lặng, không ai thêm tiếng nghị luận nào.
"Thần nhi tham kiến Hoàng Đế ca ca, Mẫu Hậu, Hoàng Tẩu..." Lạc Bắc Thần khom người cung kính hành lễ, thanh âm vẫn là ôn hòa.
Vũ Dạ Ca nghe được một tiếng Hoàng Tẩu, cả người run lên, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó tả.
"Thần nhi miễn lễ!" Hoàng Đế thấy muội muội của mình thì trên mặt vui như nở hoa, đứng dậy bước xuống đỡ lấy tay nàng nói.
"Tham kiến Lạc Vương!" Các bá quan lấy lại tinh thần lập tức khom người cung kính hành lễ.
"Tham kiến Hoàng Thúc!" Lạc Bắc Minh chạy ra chỗ ngồi, Lạc Bắc Dạ, hai vị song sinh Công Chúa cũng theo sau, bước đến gần nàng hành lễ.
Hoàng Đế vừa bước về chỗ ngồi thì thấy cảnh này, trong lòng cười kiêu ngạo, đúng là muội muội của hắn quá được hoan nghênh.
"Không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần phất tay cho mọi người ngồi xuống.
Nàng cũng hướng hai vị Vương gia trên kia chắp tay chào hỏi.
"Hoàng Thúc, Hoàng Thúc, hôm nay người rất đẹp!" Lạc Bắc Thuần Vân ánh mắt lóe sáng lên, nhìn Lạc Bắc Thần cảm khái.
"Hoàng Thúc lúc nào không đẹp!" Lạc Bắc Minh liếc nàng nói.
"Nhưng hôm nay đẹp hơn!" Lạc Bắc Thuần Vân nói.
"Hoàng Thúc không cần đẹp như vậy đâu, người cứ như vậy, Hoàng nhi ế mất." Lạc Bắc Dạ lại giả vờ rầu rĩ nói.
"Đúng, đúng, phải nói Hoàng Thúc đi đến đâu nữ tử nhất kiến chung tình đến đó." Lạc Bắc Minh phụ họa.
"Nếu người không phải Hoàng Thúc, Thuần Vân đã gả cho người." Lạc Bắc Thuần Vân hối tiếc nói.
"Tình Nhi cũng vậy!" Lạc Bắc Vũ Tình cũng nói.
Lạc Bắc Thần khóe môi co giật, trán cũng xuất hiện ba đường hắc tuyến, không biết nói gì bây giờ.
"Hoàng Thúc của các con đúng là khiến cho các nam tử khác phải ghen tị." Lúc này, thanh âm của Huyền Vương vang lên, trong đó mang theo một chút ý cười.
"Không chỉ có nam nhân đâu, còn có nữ nhân nữa." Lạc Bắc Minh cười nói thêm.
"Không để ý nha, hôm nay Hoàng Thúc còn đem theo hai vị mỹ nữ." Lạc Bắc Dạ lên tiếng.
Tích Vân cùng Lưu Trúc nhìn nhau, ánh mắt hiện lên bất đắc dĩ.
"Độc nữ! Phu quân tương lai của ngươi thật lợi hại nha." Nhạc Tề Kiến Vu ghé vào tai người kế bên nhỏ giọng cười nói.
"Phu quân gì chứ?" Phong Vô Tâm đang uống trà liền bị sặc, mặt đỏ bừng xoay qua trừng mắt hắn.
Nhạc Tề Ninh Uyển kế bên cho đệ đệ của mình một ánh mắt, hắn run một cái liền nuốt vào mấy lời trêu chọc.
Nhạc Tề Ninh Uyển trong lòng cũng âm thầm đánh giá người phía trước, mỹ mạo đúng như tương truyền, là người đẹp nhất mà nàng gặp qua, từ khí chất đến dung mạo đều rất cao, không thể chê vào đâu được, nhưng ánh mắt hắn rất quen, hình như nàng đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Phong Vô Tâm mặt nóng như thiêu, nhìn đến Lạc Bắc Thần trừng mắt mấy cái, như muốn cắn người...
Lạc Bắc Thần như cảm nhận được mà ngẩng đầu, cùng lúc hai người chạm mắt, người kia trừng nàng một cái rồi vội dời đi, Lạc Bắc Thần ánh mắt lóe sáng, môi nở lên một nụ cười rực rỡ.
Liễu Linh Nhã ở dưới nhìn lên liền thấy, tay nàng ở trong tay áo siết chặt, nụ cười đó thật đẹp, đẹp đến chói mắt, nhưng nó không phải dành cho nàng.
"Thôi được rồi, cho Hoàng Thúc mấy đứa ngồi đã." Hoàng Đế chịu không nổi nữa, đành lên tiếng.
Bốn người vâng dạ trở về vị trí của mình, Lạc Bắc Thần cho ca ca mình một ánh mắt cảm tạ, bản thân dẫn hai người bên cạnh đến chỗ ngồi xuống.
Yến tiệc thật nhanh bắt đầu, lễ vật được đưa lên dâng cho Thái Hậu, Nhạc Tề là tặng một cây Nhân Sâm Kim Liên, Ái Lạp một bức tượng phật quý hiếm có một không hai, Phong Vương thì dâng lên dược liệu đại bổ nhân sâm, Ôn Vương cũng như vậy.
Hoàng Đế tặng một rương vải Chu Thục thượng đẳng, Hoàng Hậu thì là một chiếc vòng ngọc cũng xuất xứ từ Chu Thục, phải nói hai người hết sức dụng tâm, Thái Hậu nhận được thì rất vui mừng, cảm động rất nhiều.
Hoàng Đế thấy mọi người đều đã dâng lễ vật, sao không thấy muội muội của hắn? Hoàng Đế nhìn xuống, thấy nàng đang nhàn nhã thưởng trà thì liếc mắt hỏi: "Thần nhi định tặng gì cho mẫu hậu?"
Lời này rơi xuống, mọi người sự chú ý đều đặt ở trên người Lạc Bắc Thần.
"Mẫu hậu, Thần nhi từ trước đến giờ không thích cùng người khác lặp lại nên lễ vật thì không có!" Lạc Bắc Thần lập tức đứng dậy nhìn Thái Hậu nháy nháy mắt nói.
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, chỉ