"Ha ha ha Vũ Tướng Quân cũng chỉ có như vậy." Tên cầm đầu cười nói xong, một đường kiếm liền đâm đến.
Keng---
Đường kiếm còn chưa tiếp cận được Vũ Hình Trác thì đã bị chặn lại bởi một nam tử hắc y, cùng lúc này từ trên mái nhà phóng xuống bốn hắc y nhân khác.
Hắc y nam tử đảo tay, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực hắc y nhân còn đang kinh ngạc đối diện.
"Ngươi...." Hắc y nhân trợn tròn mắt, miệng trào ra máu, tay chỉ vào nam tử rồi chết ngay tại chỗ.
"Giết!" Nam tử hắc y thu hồi thanh kiếm dính máu, nhìn bốn hắc y vừa đến ra lệnh.
"Rõ."
Bốn hắc y lập tức giơ kiếm tấn công kẻ địch.
"Tiểu mỗ đa tạ công tử ra tay cứu giúp, cho hỏi tôn tính đại danh để sau này tiểu mỗ biết mà báo đáp." Vũ Hình Trác biết đám người này là đến cứu mình, nên hắn ép xuống thương thế, đi đến chắp tay cúi người đối với nam tử đa tạ.
"Ta chỉ là phụng mệnh chủ tử đến giải cứu ngươi." Hắc y nam tử xoay người nhìn ông lạnh nhạt đáp.
"Chủ tử? Có thể cho ta biết là ai sao?" Vũ Hình Trác nghe đến thì ngạc nhiên, mình có quen biết với ai lợi hại như thế?
"Ngươi chỉ cần biết chủ tử là không có ác ý liền hảo, còn lại không cần phải biết." Hắc y nam tử lạnh lùng nói.
"Ân, vậy cho ta gửi lời đa tạ đến chủ tử công tử." Vũ Hình Trác biết mình không thể hỏi nhiều đành gật đầu cảm kích nói.
"Được."
Bảy hắc y nhân lần lượt chết dưới mũi kiếm của bốn người.
Hắc y nam tử thấy chuyện giải quyết xong, nhìn bốn người ra hiệu. Năm người như một cơn gió thật nhanh đã biến mất.
"Khinh công hảo lợi hại." Vũ Hình Trác ôm ngực dựa tường, nhìn năm người biến mất trong không khí cảm khái.
"Tướng quân!" Phía xa hàng loạt thị vệ chạy đến, dẫn đầu là một vị trung niên với vẻ mặt rất lo lắng, bọn họ nhận được tên thư nói là tướng quân gặp nạn tại đây thì không nói hai lời mà cấp tốc chạy đến.
Vũ Hình Trác đáp một tiếng, sau đó không chịu đựng được nữa phun ra thêm một ngụm máu rồi bất tỉnh.
"Tướng quân!!" Vị trung niên hoảng sợ hét lớn, chạy đến đỡ lấy ông, thị vệ thật nhanh hộ tống hắn về Phủ.
Chuyện Vũ Tướng Quân bị tập kích giữa đường rất nhanh đã truyền tới Hoàng Cung.
Long Lân Điện
"Thật là làm càn!" Hoàng Đế nghe xong tức giận không nhẹ, đập bàn quát lớn.
"Cả trọng thần triều đình cũng có kẻ dám ra tay."
"Bệ hạ bớt giận!" Mộ Công Công lo lắng nói.
"Mau cho truyền Hàn thái y đến Phủ Tướng Quân." Hoàng Đế nhìn Mộ Công Công phân phó, chuyện này không nhỏ, Vũ Tướng Quân dù sao cũng là phụ thân của đương kim Hoàng Hậu, là nhạc phụ của hắn, bọn họ lại ra tay như thế khác nào không để hắn vào mắt!
"Nô tài tuân mệnh." Mộ Công Công khom người lui ra chấp hành nhiệm vụ.
Phượng Vân Cung
"Nương nương có chuyện không may!" Linh Ly từ bên ngoài gấp gáp lo lắng chạy vào.
Vũ Dạ Ca đang ở bên trong luyện chữ, nghe đến âm thanh thì nhíu mày, lòng có dự cảm không lành, nhìn Linh Ly hốt hoảng chạy tới nàng càng thêm lo lắng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bẩm nương nương... Tướng gia trên đường về bị hành thích..." Linh Ly quỳ xuống giọng run run bẩm báo.
"Phụ thân thế nào?" Vũ Hậu nghe đến thì tay cầm bút cũng run lên, bật dậy hỏi tiếp.
"Tướng gia bị đánh trọng thương, đang ở trong Phủ được các ngự y chữa trị." Linh Ly cúi đầu đáp.
"Cho người chuẩn bị, bãi giá Tướng Quân Phủ."
Trong một căn phòng tối, một hắc y đang quỳ phía dưới đối diện với một vị lão nhân khoảng lục tuần.
"Bẩm chủ tử, người chúng ta đã bị giết hết." Hắc y nam tử cúi đầu nói.
"Chưởng lực mang độc, hai canh giờ sau Vũ Hình Trác sẽ chết."
"Hắn sống hay chết không trọng yếu, chỉ cần bị thương là được, mấu chốt quan trọng là Hoàng Hậu nương nương." Lão nhân phía trên trầm trọng nói.
"Tập hợp cao thủ để hành sự, nhất định phải giết được Hoàng Hậu, chỉ được thành không được bại!"
"Đây là Phế Tinh Tán, tác dụng làm người khác không thể vận nội công, tứ chi tê liệt trong một khắc." Lão nhân quăng xuống một gói bột.
"Thuộc hạ sẽ không làm chủ tử thất vọng." Hắc y bắt lấy cung kính nói, hắn đứng lên rất nhanh liền biến mất bên cửa sổ.
Phủ Tướng Quân
Trong một căn phòng rộng lớn, Hàn thái y đang ở bên giường kiểm tra thương thế Vũ Hình Trác, xung quanh có một vị phu nhân vẻ mặt sầu lo cùng quản gia và một vài thái y khác.
"Sao...lại thành ra như vậy?" Vũ phu nhân nhìn phu quân của mình vẻ mặt trắng bệch thì đỏ mắt.
"Tướng quân cát nhân thiên tướng, sẽ không sao, phu nhân yên tâm." Quản gia nhìn Vũ Hình Trác trên giường nói.
Hàn thái y bắt mạch, mặt mày cũng căng thẳng, mạch tượng của Vũ Hình Trác đang đảo loạn, như vậy tiếp tục sẽ nhanh đứt đoạn mà chết, hắn xuất ra kim châm, ghim lên tay Vũ Hình Trác sau đó rút ra, kim châm lập tức hóa đen bốc khói, hắn kiểm tra thêm một lát, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn.
Hắn vội vàng vạch ra vạt áo trước ngực Vũ Hình Trác, rất nhanh năm ngón tay tím đậm in vào ngực phải xuất hiện trước mắt.
"Trúng độc!" Hàn thái y hốt hoảng thốt lên.
"Trúng...độc?" Vũ phu nhân lắp bắp hỏi.
"Bẩm phu nhân, tướng quân thật sự bị trúng độc." Hàn thái y gật đầu nhìn bà cung kính đáp.
"Có giải được không?" Vũ phu nhân cố gắng cho mình bình tĩnh.
"Độc này chưa từng thấy qua, nên tiểu mỗ ngu dốt không thể." Hàn thái y quỳ xuống bất đắc dĩ lắc đầu nói, các thái y phía sau cũng đồng loạt quỳ theo.
"Phu...nhân." Nha hoàn bên cạnh thấy Vũ phu nhân nghe xong thì ngất xỉu, nàng vội đỡ lấy bà hô lên.
Hàn thái y thật nhanh đứng dậy bắt mạch, sau đó thấy không có gì thì thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ là kích động quá nên ngất đi thôi.
"Đưa phu nhân vào trong nghỉ ngơi." Hàn thái y phân phó, nha hoàn liền dìu phu nhân vào trong.
"Hàn thái y xin ngài cứu lấy tướng quân." Quản gia mắt đỏ ngầu quỳ xuống cầu xin Hàn thái y.
"Tại hạ lực bất tồng tâm." Hàn thái y đi đến đỡ lấy hắn thở dài nói một câu.
"Lực bất tòng tâm?" Nhưng trong lúc đau thương, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, Lạc Bắc Thần cùng người của mình đi tới.
"Tham kiến Vương gia." Mọi người nhìn thấy là Lạc Bắc Thần, lập tức không chậm trễ quỳ xuống hành lễ.
"Vũ Tướng Quân tình hình thế nào?" Lạc Bắc Thần phất tay cho họ miễn lễ, bước chân đi đến bên giường nhìn Vũ Hình Trác rồi quay sang hỏi Hàn thái y.
"Tướng quân bị trúng kịch độc, hai canh giờ nữa nếu không có thuốc giải thì khó giữ mạng." Hàn thái y cúi đầu bẩm báo.
"Độc gì?"
"Thần chưa từng thấy qua."
"Để bản Vương xem thử." Lạc Bắc Thần ngồi xuống bên giường, tay bắt ngay mạch thăm dò, mạch tượng đảo lọan, khí huyết bị đứt nghẽn? Nàng bỏ tay hắn ra, nghĩ nghĩ một lúc thì tìm được một cái tên.
Tiêu Mạch Tán!
"Cho bản Vương giấy bút." Lạc Bắc Thần quay lại nhìn mọi người nói.
"Vương gia của ngài." Quản gia vội vàng đem tới đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy, bút hàng dọc ghi ra năm loại cây thuốc khác nhau, ghi tường tận cách sắt thuốc đun thuốc rõ ràng, sử dụng châm cứu...
"Làm theo trong đây." Lạc Bắc Thần buông bút, nhìn qua một lượt thấy không có vấn đề gì mới đưa cho Hàn thái y.
"Đây là?" Hàn thái y cầm lấy nhìn nàng nghi hoặc, mọi người có ở đây cũng một bộ dạng như vậy.
"Là thuốc giải, bản Vương vô tình thấy qua loại độc này nó gọi Tiêu Mạch Tán." Lạc Bắc Thần đứng dậy giải thích cho bọn họ.
"Thần sẽ làm ngay." Hàn thái y nghe xong vui mừng nói, lập tức cùng các thái y kế bên đi chuẩn bị.
"Đa tạ Vương gia." Quản gia biết Tướng Quân được cứu, thật cảm kích hướng nàng quỳ xuống dập đầu liên tục.
"Không đáng nhắc tới, việc nhỏ mà thôi." Lạc Bắc Thần nhìn hắn lắc đầu.
Một Tinh Vệ đi đến nói nhỏ vào tai nàng, nghe xong thì nàng sắc mặt xảy ra biến hóa nhỏ, trong mắt lóe lên hàn quang.
Vũ Hậu ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa, bên ngoài cả trăm thị vệ hai hàng mà đi.
Dân chúng xung quanh tránh thành hai đường, xì xào bàn tán không ngừng tiếng.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Một hán tử trong đám người lên tiếng hiếu kỳ.
"Sao bọn ta biết được..." Mọi người phía bên cạnh ai nghe thì đồng thanh nói.
"Đoán thử xem ai bên trong?" Một tên bán hàng nhìn cỗ kiệu hoa quý tò mò.
"Không lẽ là quan lớn nào..." Một tên mãng phu nói.
"Bốp* Ngươi bị bệnh à? Lính cả trăm thêm xe ngựa Hoàng Gia thế này mà quan to quan lớn gì.." Một tên nam tử tát vào đầu hắn một cái phản bác.