Vận động đúng một canh giờ, Lạc Bắc Thần cũng ngừng, nhìn Phong Vô Tâm vẻ mặt hồng nhuận trở lại, không còn tiều tụy như lúc nãy, nàng cũng âm thầm kinh ngạc thuốc mà Bạc Cô bà bà đưa cho mình không ngờ hiệu quả lợi hại như thế này.
Nàng bước xuống giường, tìm một cái khăn nhúng vào nước ấm nóng, lau thân thể đầy mồ hôi cho nữ nhân của mình.
"Không ngủ một chút sao?" Phong Vô Tâm vốn ngủ không sâu, trong người cũng không thấy mệt mà còn cảm thấy khỏe hơn vừa rồi rất nhiều, nàng hưởng thụ động tác ôn nhu của Lạc Bắc Thần, hai tay ôm lấy cổ đối phương, nhẹ giọng hỏi.
"Ta không buồn ngủ, nàng nên ngủ một lát đi." Lạc Bắc Thần nhẹ lắc đầu, hôn môi nàng một cái, nói.
"Ta cũng không buồn ngủ." Phong Vô Tâm chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu nói.
"Vậy, nàng dẫn ta đi ra ngoài chào hỏi mọi người một chút." Lạc Bắc Thần xuống giường, nhặt lên y phục cho Phong Vô Tâm, nói.
"Được." Phong Vô Tâm nhẹ gật đầu, nàng nhẹ nhàng nhích thân thể, bước xuống giường.
"Được rồi, đứng đó đi, ta giúp nàng mặc y phục." Lạc Bắc Thần khoát tay nói với nàng, bản thân cầm y phục bước đến.
Lạc Bắc Thần trên tay cầm cái yếm chăm chú gom gọn lại hai đại bạch thỏ phía trước, nàng buộc lại cọng dây phía sau, xong thì đưa tay chỉnh sửa lại một chút.
Một lát sau.
Rốt cuộc cũng đã xong, nàng thắt lại dây lưng cho Phong Vô Tâm, giúp nàng khoát lên ngoại y.
"Nàng cười cái gì?" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu thì thấy Phong Vô Tâm ánh mắt mềm mại nhìn mình, trên môi còn chứa ý cười, nàng đỏ mặt hỏi.
"Chỉ là không nghĩ tới, phu quân của Tiểu Phong lại chu đáo yêu thương Tiểu Phong như vậy." Phong Vô Tâm ôm lấy cổ nàng, ném ra một cái mị nhãn làm người phía trước tê dại nhũn người, nhẹ giọng cảm khái.
"Đây là trách nhiệm của ta, Tiểu Phong chỉ cần hưởng thụ là được." Lạc Bắc Thần khóe môi cong lên cười, cầm bàn tay mềm mại của nàng hôn lên, nói.
"Thưởng cho Thần Thần." Phong Vô Tâm hôn lên môi nàng, cười đến mê đảo chúng sinh, ngọt ngào nói.
"Tiểu Phong, nàng cười như vậy rất đẹp." Lạc Bắc Thần bị làm cho say mê, ngốc lăng mà nói.
"Cũng chỉ có ngươi được thấy." Phong Vô Tâm lại ném thêm một cái mị nhãn, nói xong thì lôi kéo kẻ ngốc này ra ngoài.
Bên trong giữa đại điện, có một tên thư sinh bị bắt lại, hắn quỳ bên dưới nhìn lên Phong Vương, điều kỳ lạ là hắn không có sợ hãi mà chỉ là có một chút ủy khuất trong ánh mắt.
Lệnh Quân, Lưu Trúc, Nhạc Tề tỷ muội cùng người trong Phong Tộc, tất cả đều ở đây.
"Ngươi là ai? Lén lén lút lút ở ngoài làm gì?" Phong Vương ngữ khí uy nghiêm, ở phía trên nhìn xuống hỏi.
"Ta đến tìm vị công tử đi với tiểu thư này." Tên thư sinh mặt trắng tay chỉ vào Nhạc Tề Ninh Uyển đang ngồi, nói.
"Ngươi tìm Lạc Vương làm gì?" Mọi người nghe vậy, ánh mắt đồng loạt đổ lên người hắn, có cảnh giác, có nghi hoặc, Phong Vương lên tiếng hỏi.
"Thì ra là người đó là Lạc Vương đại danh đỉnh đỉnh! Quả nhiên rất quen mắt!" Tên thư sinh mặt trắng nghe tên thì hai mắt lóe sáng, sùng bái bắn ra tứ phía, làm mọi người không muốn biết cũng phải biết.
Lệnh Quân hai tay khoanh trước ngực, đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Ngươi tìm chủ tử ta làm gì?"
"Ta muốn bái sư!" Tên thư sinh mặt trắng không nghĩ ngợi gì, lập tức nói ra mục đích.
"Muốn bái sư thì tìm chủ tử ta làm gì?" Câu trả lời làm mọi người sửng sốt không nhẹ, Lệnh Quân nhướng mày lên hỏi tiếp.
"Ta vốn là muốn bái Lạc Vương làm sư phụ." Tên thư sinh mặt trắng lập tức ngẩng mặt, nói thẳng ra.
"Muốn bái bản Vương làm sư phụ?"
Thanh âm hiếu kỳ từ ngoài điện truyền vào, tiếp theo là hai người vận tử y chậm rãi bước tới.
"Tham kiến chủ tử, chủ mẫu." Lệnh Quân, Lưu Trúc không quên hành lễ.
"Lạc Vương." Nhạc Tề Ninh Uyển cùng Nhạc Tề Kiến Vu cũng chào hỏi một tiếng.
"Nữ nhi tham kiến Phụ Vương." Phong Vô Tâm nhìn lên Phong Vương khom người, Lạc Bắc Thần khom người chào vị nhạc phụ này.
Mọi người trố mắt mà nhìn mỹ nam tử phía trước, nữ tử ở đây trong mắt nhìn Phong Vô Tâm sinh ra vài tia đố kỵ, ghen ghét, nhưng rất thu liễm.
"Lạc Vương." Phong Vương vội vàng đi xuống đỡ lấy hai tay nàng, khom người gọi một tiếng, mọi người cũng làm theo hành lễ.
"Nhạc phụ, không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần lắc đầu, cười nói.
"Sư phụ, sư phụ!" Tên thư sinh hoàn hồn, hai đầu gối đi tới Lạc Bắc Thần bên người, hưng phấn gọi hai tiếng.
"Bản Vương không phải sư phụ của ngươi." Lạc Bắc Thần lắc đầu nhìn hắn nói.
"Vậy bây giờ Tiểu Nguyệt sẽ bái sư." Tiểu Nguyệt đứng dậy chạy đến chỗ có bình trà, liền rót một ly rồi trở lại quỳ xuống, hai tay cung kính dâng lên cho nàng.
"Bản Vương đâu nói muốn nhận ngươi làm đệ tử." Lạc Bắc Thần bị hành động của nàng làm cho thú vị, nàng lắc đầu nói.
"Vậy làm sao người mới nhận ta?" Tiểu Nguyệt ủy khuất hỏi.
"Ngươi còn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của ta." Lạc Bắc Thần nhìn hắn, nói một câu.
"Vậy phải làm sao mới có tư cách?" Tiểu Nguyệt hai tay ôm chặt chung trà, vẻ mặt vặn vẹo hỏi.
"Cho ta biết, ngươi vì cái gì muốn làm đồ đệ của ta?" Lạc Bắc Thần không có trả lời mà hỏi ngược lại, cơ hồ nàng rất hiếu kỳ với đáp án này.
"Tiểu Nguyệt từ nhỏ đã ham mê võ học, luôn ra ngoài luận bàn trong giang hồ, có một lần ta vào phòng đại tỷ chơi, liền nhìn thấy đại tỷ vẽ chân dung của người, ta hỏi người là ai, đại tỷ không trả lời, nên ta âm thầm điều tra thì biết được người đại tỷ vẽ là Lạc Vương Lạc Thịnh, còn điều tra được rất nhiều về người, biết được người võ công rất cao, là một người tài giỏi xuất chúng..." Tiểu Nguyệt thao thao bất tuyệt kể lại.
"Còn có rất nhiều người lợi hại hơn bản Vương, sao ngươi lại chọn bản Vương?" Lạc Bắc Thần cũng không quan tâm vị đại tỷ của hắn là ai, chỉ cười nói.
"Không, trong lòng con sư phụ là lợi hại nhất!" Tiểu Nguyệt lắc đầu phản bác nói.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Lạc Bắc Thần nhìn hắn đáng giá, tên này tuổi cơ hồ rất trẻ.
"Tiểu Nguyệt mới mười sáu." Tiểu Nguyệt lập tức đáp.
"Được, bản Vương cho ngươi một cơ hội." Lạc Bắc Thần suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
"Vậy bây giờ Tiểu Nguyệt nên làm gì?" Tiểu Nguyệt hưng phấn tới mức làm đổ nước trà nóng vào tay nhưng hắn cũng mặc kệ, vui vẻ hỏi.
"Ngươi từ đây chạy đến cửa thành rồi chạy về một trăm lần, nếu làm được thì bản Vương sẽ nhận chung trà này." Lạc Bắc Thần cầm lấy chung trà từ tay hắn nói.
"Được, Tiểu Nguyệt làm ngay!" Tiểu Nguyệt không nói hai lời mà chạy thẳng ra ngoài, để lại bao ánh mắt ngạc nhiên.
Lạc Bắc Thần uống cạn chung trà, cười cười không nói gì.
Lệnh Quân và Lưu Trúc nhìn nhau nhún vai, xem ra chủ tử là muốn thử thách tên kia đây.
"Tên đó không khác gì tiểu bạch kiểm haha!" Nhạc Tề Kiến Vu cười nói.
Nhạc Tề Ninh Uyển một bộ dáng lãnh đạm như cũ, không nói cũng không quan tâm xung quanh, chỉ ngồi ở một bên uống trà.
"Lạc Vương mời ngồi." Phong Vương lúc này mới để ý hai người vẫn còn đứng, lập tức đưa tay ra mời.
Nhạc Tề Kiến Vu thấy Lạc Bắc Thần đi lại, liền lôi kéo nàng ngồi vào chỗ của mình, còn bản thân thì ngồi bên cạnh Lưu Trúc.
Lạc Bắc Thần giật mình, đến khi phản ứng nàng đã ngồi bên cạnh Nhạc Tề Ninh Uyển, muốn ngồi cũng không được, muốn đứng lên cũng không xong.
Phong Vô Tâm liếc sang Nhạc Tề Kiến Vu một cái, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Bắc Thần nói: "Ngồi yên đi."
Nhạc Tề Ninh Uyển ánh mắt thoáng dao động nhưng thật nhanh trở lại bình thường.
Lạc Bắc Thần thần kinh lâm vào căng thẳng, hai đại nữ nhân hai bên sao lại làm như không có chuyện gì, để cho nàng muốn bức rứt a.
"Ngươi căng thẳng cái gì? Không phải là làm chuyện không đúng sợ ta biết đi?" Phong Vô Tâm nhẹ mỉm cười nhìn qua nàng, nhỏ giọng nhưng chỉ đủ ba người nghe thấy.
"Không có." Lạc Bắc Thần nhỏ giọng phản bác.
"Hừ!" Phong Vô Tâm hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
Nhạc Tề Ninh Uyển mi mắt rũ xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Lạc Bắc Thần bị Phong Vô Tâm thái độ làm nàng phải gục mặt, không dám ngẩng lên.