Trên một con sông lớn mêng mong dòng nước, hai chiếc thuyền song song nhau mà chạy về phía cuối chân trời, phía sau trôi dạt theo mấy con thuyền nhỏ...
"Mỹ nữ, qua đây uống cùng ta!" Một nam tử được cho là tuấn lãng vận hoa y, hắn ngồi trên gác thuyền bên kia, nhìn qua Lạc Bắc Thần đang đứng cười nói, trên tay cầm lên chung rượu lắc lắc.
Lạc Bắc Thần vẫn đứng đó bất động, một cái liếc mắt cũng không cho hắn, dù như vậy cũng không làm hắn tức giận, mà càng khiến hắn càng thích thú nói nhiều hơn.
"Mỹ nữ, nàng tên là gì?" Nam tử nhìn như hơi say, hắn tay chống cằm nhìn đến nàng hỏi.
"Nàng nhìn ta một chút không được sao?"
"Để ý ta một chút thôi mà."
Tiểu Nguyệt từ phía dưới phóng lên, đi đến chặn ngang tầm mắt nam tử trên con thuyền đối diện, trừng mắt hỏi: "Ai cho ngươi nhìn sư phụ ta?"
"Tiểu huynh đệ này, ta chỉ nhìn thôi mà." Nam tử thu hồi tầm mắt, khoát khoát tay cười nói.
"Nhìn cũng không được!" Tiểu Nguyệt hừ mũi nói.
"Đúng rồi, các ngươi muốn đi đâu?" Nam tử hai tay đan vào nhau chống cằm, nhìn tiểu thư sinh phía trước hỏi.
"Ta là đi theo sư phụ." Tiểu Nguyệt không nói mình đi Chu Thục mà là nói như vậy, rồi chỉ sang Lạc Bắc Thần.
"Con đường này chỉ đi đến hai nơi một là Minh Hòa, hai là Chu Thục, ta thì trở về Chu Thục a." Nam tử nhìn nhìn phương xa nói.
"Ngươi nhà ở Chu Thục?" Lúc này, Lạc Bắc Thần lên tiếng.
"Đúng vậy.... A rốt cuộc mỹ nữ cũng chú ý đến ta rồi!" Nam tử gật đầu, sau đó mới phản ứng, nhìn lại kích động nói.
"Ngươi không cần la lớn như thế, làm ta giật cả mình." Tiểu Nguyệt vuốt vuốt ngực, trừng mắt qua.
"Tiểu Nguyệt, không được vô lễ." Lạc Bắc Thần phía sau lên tiếng.
"Thiếu gia, đã đến giờ dùng cơm." Một nam tử hắc y từ dưới đi lên, khom người đối với hắn nói.
"Được rồi." Nam tử phất tay, sau đó nhìn sang Lạc Bắc Thần cười nói: "Mỹ nữ, chờ ta nha."
"Nhất đẳng cao thủ, không tầm thường nha." Độc Tôn từ phía dưới phóng lên, đi đến bên cạnh Lạc Bắc Thần, sau đó nhìn hắc y nhân đang đứng ở mũi thuyền bên kia, nhẹ giọng đánh giá.
"Bọn hắn là người Chu Thục." Lạc Bắc Thần nói thêm.
"Nga? Từ Chu Thục xa xôi đi đến đây sao?" Độc Tôn nhướng mày, trầm ngâm vuốt cằm.
Mấy canh giờ trôi qua, lúc này đã là canh hai, trăng hôm nay rất tròn rất sáng, những vì sao rải rác trên bầu trời tối đen, như những viên lưu ly tinh khiết lấp lánh...
Trên sông đã phủ thêm một lớp áo lung linh huyền diệu, ánh trăng rọi xuống in sâu trên mặt sông rộng lớn, dạ phong thổi lướt ngang cuốn theo từng cơn sóng nhỏ đưa đẩy lên xuống, càng nhìn càng thêm dạt dào ý cảnh hữu tình...
Lạc Bắc Thần vẫn chưa có ngủ, nàng khoát lên một lớp ngoại sam, thân dựa vào cửa sổ lầu hai, tay cầm một quyển sách đọc.
Bên kia thuyền, nam tử ở trong phòng cầm trong tay một chiếc hộp khoảng gần hai mươi tấc, bề ngang năm sáu phân, bên trong là một củ nhân sâm dài màu đỏ như máu.
Kim Liên Nhân Sâm!
Bên ngoài, hai thuyền nhỏ phía sau cách một dặm, một trong số đó thả ra hai chiếc bè lớn, một bên chứa hơn chục hắc y nhân che mặt, tay cầm trường đao.
Hai chiếc bè trôi đi nhanh về phía trước, đám hắc y mắt khóa chặt chiếc thuyền bên tay phải, bè vừa đuổi tới, một tên nhảy lên trước, dòm ngó xung quanh rồi phất tay cho những tên còn lại bước lên.
Lạc Bắc Thần đang đọc sách thì nhướng mày, nàng gấp lại, tay vén tấm rèm sang một bên, nhìn qua bên kia...
Hắc y nhân? Ám sát?
Lạc Bắc Thần bước xuống giường, mở cửa đi xuống phía dưới, thì cũng gặp Lệnh Quân cùng Độc Tôn ở bên ngoài.
Ba người bay lên gác lầu hai nhìn xuống quan sát, họ đây là muốn xem hổ đấu đây mà.
"Có thích khách, mau bảo vệ thiếu gia!" Một tiếng hô lớn, sau đó là tiếng vút vút rồi tiếng của binh khí va chạm vang lên.
Nam tử bên trong ôm hộp Kim Liên chạy ra, tay rút kiếm của mình vào nhập chiến.
Keng...
Nam tử đỡ lấy một kiếm của hắc y nhân, chân xoay một cước đá bay hắc y ra khỏi thuyền.
Sau đó hắn lập tức bay lên lầu hai, năm hắc y cũng đuổi theo.
Nam tử vừa tránh đi một kiếm, một kiếm khác lại tới, hắn ngã người, chân vung lên đá bay thanh kiếm, thêm một cước tặng kèm đá bay một hắc y rớt xuống nước.
Bốn hắc y còn lại cùng lúc huy kiếm tới, nam tử ngồi xuống, chân quét ngang, ba tên bị đá trúng chân, lập tức té nhào.
Hắn lại một kiếm chém tới, một hắc y nhanh tay tránh thoát, ba hắc y còn lại thì mỗi người bị rạch một đường trước ngực.
"Khốn kiếp!" Một tên trong đó tức giận, điên cuồng múa kiếm chém loạn đến.
Keng!
Nam tử một tay cầm kiếm đỡ lấy, hắn bị ép tới rung tay, ba hắc y còn lại nhìn nhau gật đầu, chân vung tới đá vào tay cầm hộp nhân sâm.
Nam tử đâu cho địch nhân ý nguyện, hắn lập tức dùng chân đá vào người hắc y nhân trước mặt, thanh kiếm được giải thoát chém một nhát vào chân của hắc y đánh tới.
Aaaa!
Hắc y hét lên thê thảm, chân hắn bị đứt lìa, máu phun ra ướt một vũng, mấy hắc y kế bên bị máu văng trúng, sợ tới nuốt nước bọt.
"Chết đi!"
Một tiếng quát lớn, từ phía dưới bay lên một hắc y khác, hắn vung một cước đá vào lưng nam tử không phòng bị.
Aa!
Nam tử bị đánh bay ra khỏi con thuyền, tưởng đâu bản thân phải tắm nước lạnh, thì bỗng dưng có thứ gì đó trói buộc cơ thể, quăng hắn trở lại trên thuyền.
Phịch....
"Thiếu gia!" Một hắc y mặt mày tái nhợt nhìn một màn, sau đó thấy thiếu gia mình trở lại thì chạy đến đỡ hắn lên, lo lắng hô lên.
"Không... phải chứ?" Một hắc y rung rung tay chỉ vào nam tử, rõ ràng là hắn bị đánh bay, sao bây giờ lại bay trở về yên ổn.
"Có... quỷ a!" Một hắc y nhìn xung quanh nhỏ giọng nói.
"Sợ cái gì, mau cướp lấy Kim Liên!!" Hắc y vừa đánh bay nam tử nhìn sang mấy thuộc hạ quát.
Hắn vừa dứt lời, đồng thời cũng dùng kiếm đánh tới hắc y bên cạnh nam tử, hắn biết, muốn lấy được thứ mình cầm phải trừ khử tên nhất đẳng này trước.
Keng...
Nam tử lau đi khóe môi rỉ máu, kiếm trong tay một nhát chém tới bọn hắc y, kiếm cùng kiếm chạm nhau kéo ra một đường ánh sáng dài.
Nam tử xoay người tránh thoát một kiếm đâm lén, chân vung lên đá vào ngực tên phía sau, khiến hắn rớt xuống mũi thuyền.
Phía dưới tiếng binh khí vang lên không dứt, hai bên khoảng hai mươi người giằng co với nhau, lâu lâu lại nghe tiếng phịch phịch đùng đùng, là biết có người bị đá bay xuống nước...
Từ xa lại bay đến hai hắc y, hai tên này vừa đáp xuống gác lầu hai, liền đánh giá hoàn cảnh, mắt dời đến chiếc hợp trong tay nam tử, khóe môi một tên nhếch lên, ma trảo xuất ra chụp tới.
Lạc Bắc Thần hai tay chắp sau lưng, quan sát hai người vừa mới đến, ánh mắt dừng lên chiếc hộp được nam tử ôm chặt không buông kia, nàng đôi mắt khẽ nheo nhìn tên hắc y tấn công nam tử, nhìn vào lúc này, nam tử đang ở thế hạ phong, hắc y nhân nhìn hắn như nhìn một con kiến mà đùa giỡn...
Nàng đảo mắt về phía sau, trên chiếc thuyền gần nhất là nam tử cùng một nữ tử đứng đó đang quan sát tới, nàng hơi nhướng mày, nhanh như vậy đã gặp lại rồi sao, thật có duyên mà.
"Tiểu sư phụ, người quen hai tên đó sao?" Độc Tôn thấy Lạc Bắc Thần vẻ mặt lại nhìn theo tầm mắt nàng, nhìn đến một nam một nữ hắc y, tò mò mở miệng hỏi.
"Bọn họ là hai người cùng chúng ta ở Lâm Vực đánh nhau." Lạc Bắc Thần thu hồi tầm mắt, xoay người lại nhìn Độc Tôn và Lệnh Quân, khẽ cười nói.
"Nhưng mà... không lẽ bọn họ dịch dung?" Độc Tôn muốn nói là dung mạo rất khác, nhưng lại nghĩ kỹ lại, nhìn Lạc Bắc Thần nhíu mày.
"Đúng vậy." Lạc Bắc Thần gật đầu.
Độc Tôn nhìn nữ nhân kia cũng một bộ dạng yêu nghiệt, không thua gì đồ đệ của mình, lại nhìn nam nhân, rồi lại nhìn Lệnh Quân, Ân, hai tên này dung mạo không phân cao thấp đi.
"Tỷ tỷ! Nữ tử đó...." Tĩnh Dương tay chỉ vào Lạc Bắc Thần phía xa, vẻ mặt kinh hoàng, quay sang nói với Tĩnh Sương.
"Ta cũng nghĩ như đệ." Tĩnh Sương thu lại kinh diễm trong mắt, nói.
"Ba tên kia không phải là ba tên hồi sáng sao?" Tĩnh Dương lại nhìn tới phía sau Lạc Bắc Thần, nhíu mày nói.
"Tên