"Quên nữa, nương nương đã nói như vậy tỷ mượn gan ở đâu mà phản bác!" Linh Nhạc nhìn sang Linh Ly trừng mắt.
"Ta...nương nương tha tội!" Linh Ly có chút ủy khuất nhìn Linh Nhạc muốn nói lại thôi, quỳ xuống nhìn Vũ Dạ Ca nhỏ giọng nhận tội.
"Được rồi, cũng không có gì, mau đứng lên đi." Vũ Dạ Ca lắc đầu phất tay áo nói.
"Đa tạ nương nương."
Lạc Bắc Thần cầm túi bánh cười híp mắt đi ra Phượng Vân Cung, nhớ tới Vũ Dạ Ca nàng lồng ngực liền nóng lên.
Dù Vũ Dạ Ca có thái độ với nàng như thế nào, nàng vẫn thích nàng ấy, thích nhìn bộ dáng uy nghiêm của nàng ấy, thích nàng ấy mỗi ánh mắt nhìn mình, thích nàng ấy âm thanh mát lạnh dễ nghe, thích nàng ấy thân thể mềm mại, nhưng thích nhất vẫn là hai cánh môi căng mọng kia, rất ngọt a...
Lạc Bắc Thần nhớ lại nụ hôn sáng nay, mặt mày chậm rãi nóng lên, lại nghĩ đến được gặp Vũ Dạ Ca dài dài, tâm hưng phấn một mảnh, nàng thật muốn hét lên nói thế gian thật tuyệt!
"Hoàng Thúc, Hoàng Thúc!"
Lạc Bắc Thần bị một âm thanh kéo từ mộng xuân trở về thực tại.
"Minh nhi tham kiến Hoàng Thúc!" Lạc Bắc Minh đi đến mỉm cười khom người hành lễ.
"Minh nhi có việc gì sao?" Lạc Bắc Thần sắc mặt còn chưa rút đi vui mừng, nàng nhìn Lạc Bắc Minh phất tay, sau đó hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là thấy Hoàng Thúc muốn đến chào hỏi một chút." Lạc Bắc Minh lắc đầu cung kính đáp.
"Hoàng Thúc tới mùa xuân a?" Hắn lại hiếu kỳ hỏi, vừa rồi hắn nhìn thấy Hoàng Thúc sắc mặt như gặp mộng xuân a.
"Bí mật."Lạc Bắc Thần thần bí cười nói.
"Ha ha Hoàng Thúc không phải nhìn trúng lão bà bà nào trong cung đi?" Lạc Bắc Minh cười trêu chọc.
"Bốp* con nghĩ ánh mắt ta kém vậy sao?" Lạc Bắc Thần tát vào đầu hắn một cái, trừng mắt nói.
Đến khi phản ứng lại, nàng nhìn Lạc Bắc Minh đang xoa đầu trợn mắt nói: "Đúng là lão bà bà thật!"
Lạc Bắc Minh cũng trợn mắt theo: "Hoàng Thúc nói thật sao? Người tuấn tú tiêu sái như vậy mà đi bao dưỡng lão bà bà, Oaaaa Hoàng Thúc khẩu vị thật không tồi!!"
"Không được, không thể bỏ lỡ một đời được, bên ngoài nữ tử mỹ mạo còn rất nhiều Hoàng Thúc a! Theo con chúng ta đi Bách Vũ Lâu!!" Hắn thật nhanh cân nhắc lớn tiếng nói, lập tức lôi kéo tay Lạc Bắc Thần chạy đi.
"Đi Bách Vũ Lâu làm gì?" Lạc Bắc Thần vừa đi vừa tò mò hỏi.
"Hoàng Thúc không biết chuyện gì sao?" Lạc Bắc Minh nhìn qua Lạc Bắc Thần hỏi, a mà cũng đúng Hoàng Thúc ít màng thế sự, nên không biết là phải.
Hắn không đợi nàng trả lời liền giải thích: "Chính là hôm nay Đại lão bản bát viện ở Bách Vũ Lâu xuất hiện!"
"Người này là ai?" Lạc Bắc Thần nghe hắn nói liền hỏi, nàng chỉ biết Bách Vũ Lâu là một tửu lâu thanh nhã, là đại lâu bậc nhất có tiếng tăm nhất Kinh Thành, ai ai cũng biết, quan lớn quý tộc thường xuyên đãi yến tiệc ở nơi này, nên nàng có chút ấn tượng, còn về lão bản phía sau thì khiến nàng thật mơ hồ, chưa từng nghe qua vị này.
"A! Hoàng Thúc đúng là, nàng là một mỹ nhân, mỗi một năm nàng sẽ chọn một ngày để dâng một khúc nhằm đa tạ khách nhân, nói đến mỹ mạo, dù chưa thấy rõ, nhưng mỗi lần nàng xuất hiện đều là một bộ dạng bạch y trên mặt mang theo lụa mỏng, dù vậy nhưng cũng làm người khác cảm thấy hít thở không thông, khí chất như tiên tử, phong thái nước chảy mây trôi, mỗi khi nàng xuất hiện đều mang theo một cỗ hấp dẫn trí mạng, âm thanh trong trẻo như tiếng suối chảy, tư thái gảy đàn vô cùng động lòng người...." Lạc Bắc Minh càng nói càng hưng phấn, mặt cũng thượng đỏ một mảnh, ánh mắt sáng như sao đêm, hắn năm trước có đến diện kiến qua một lần, mà hắn nói không có khoa trương chút nào, chỉ sợ dùng từ cũng không đủ tả nàng ta.
"Có khoa trương quá không?" Lạc Bắc Thần nghe xong muốn choáng váng.
"Không có khoa trương đâu, đối với nàng dùng từ ngữ còn không đủ để tả." Lạc Bắc Minh lắc đầu rồi lại cảm thán nói.
"Vậy nàng có đẹp bằng Hoàng Thúc không?" Lạc Bắc Thần luôn tự tin với nhan sắc của bản thân, nàng nhìn sang người kế bên hất mặt hỏi.
"Hoàng Thúc là một nam nhân sao lại đi so sánh với nữ nhân nhà người ta, với lại Hoàng Thúc danh còn ở đó, Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam đây!!" Lạc Bắc Minh bĩu môi trả lời.
"Vậy nàng cùng Liễu Quý phi?" Lạc Bắc Thần hài lòng cười, lại nhớ đến dung mạo nữ nhân kia thì hỏi.
"Phải nói như thế nào đây? A! Liễu quý phi là dạng sắc sảo yêu mị là loại nguy hiểm vô cùng, còn nàng là thanh cao thoát tục, như tiên tử thanh khiết dịu dàng, hai người bất đồng!" Lạc Bắc Minh nghĩ một lát thì lắc lắc đầu nói.
"Còn nàng cùng Hoàng Hậu?" Lạc Bắc Thần trong lòng hiếu kỳ càng tăng đối với bạch y nữ tử.
"Mẫu hậu cùng nàng sao? Nhưng Mẫu hậu là Nhất Quốc Chi Mẫu, thanh lệ thoát tục, khí chất uy nghiêm cao thượng, sao nàng có thể sánh bằng!" Lạc Bắc Minh suy nghĩ rồi lắc đầu nói.
"Hoàng Thúc thật muốn xem thử nàng là thần thánh phương nào!" Lạc Bắc Thần cười khẽ nói rồi bước nhanh về phía trước.
"Vậy để Minh nhi dẫn Hoàng Thúc đi."
"Không cần, Minh nhi đến đó trước, Hoàng Thúc về phủ đổi y phục rồi đến sau."
"Dạ được."
Ngoài trời lúc này cũng đã bị màn đêm bao phủ, Kinh Thành hôm nay đông đúc dị thường, đường phố đều là những xe ngựa của quý tộc, họ cũng đồng thời đi về một hướng, mà nơi đó chính là "Bách Vũ Lâu" hôm nay Đại lão bản xuất hiện hiến khúc, tin này vừa ra đã náo động toàn bộ kinh thành, chỉ cần là nam nhân đều bị hấp dẫn đến diện kiến dung nhan tuyệt thế được người đồn đãi của đại lão bản Bách Vũ Lâu.
Bách Vũ Lâu đặc biệt rộng lớn, có năm tầng lầu, phía dưới đại sảnh có thể chứa nửa ngàn người, ở tầng hai phía từ đại môn nhìn thẳng lên, trên đó nhìn xuống có thể bao quát hết đại sảnh, người phía dưới cũng hoàn hảo thấy được phía trên không có một cái góc khuất nào, đây cũng là nơi Đại lão bản hiến khúc dâng cho mọi người, bên ngoài đại môn người người đi vào không dứt, có hấp tấp, có vội vã cũng có thong dong.
Vào trong, đại sảnh bây giờ đã chật kín bàn người, rượu thịt cũng đã được dâng lên đầy đủ, cũng ít có ai nhàn nhã thưởng thức, lòng họ bây giờ chỉ có nôn nóng cùng kích động.
Không khí ồn ào một mảnh, bao quát nhìn một lượt, khó có thể tìm được người có gia cảnh bình thường, đều là cẩm y, hoa y công tử, mà đến đây thưởng thức cầm có mấy người?
Lạc Bắc Thần cùng Lạc Bắc Minh ngồi trên lầu một bên cạnh cửa sổ, nơi này yên tĩnh hơn nhiều, ở đây có thể cận cảnh chiêm ngưỡng mỹ nhân a.
"Bên dưới thật náo nhiệt!" Lạc Bắc Thần cầm ly rượu nhấp một ngụm cảm khái, không khí bên dưới so với nàng tưởng tượng náo nhiệt hơn nhiều.
"Có cả Đại Hoàng Huynh, Tứ, Tam Hoàng Huynh, Thất Hoàng Đệ đến nữa." Lạc Bắc Minh vừa rồi có thấy bọn hắn đi chung đến, hôm nay không chừng có chuyện náo nhiệt xem a.
"Ân." Lạc Bắc Thần cũng không quan tâm những con cừu non này, nàng bây giờ trên người là một bộ huyết bào diễm lệ, tư thái lười biếng dựa vào cửa sổ.
Lạc Bắc Minh ngồi đối diện, tâm cảm khái không thôi, Hoàng Thúc vẻ lười nhác thật động lòng người, như tà Vương yêu mị dụ hoặc nhân gian.
"Rượu này rất ngon, hảo tửu..." Lạc Bắc Thần nâng lên ly rượu uống cạn, ánh mắt hơi mê ly khen ngợi.
"Đây là rượu thượng hạng ở Ái Lạp Quốc tất nhiên ngon." Lạc Bắc Minh hai tay chống mặt, nhìn Hoàng Thúc của mình nói.
"Nga..." Lạc Bắc Thần nga một tiếng, rồi đổ rượu uống tiếp, rượu tặng lại ngon nên không thể lãng phí.
"Đến rồi!..." Lạc Bắc Minh bỗng dưng la lên, bật dậy nhìn vị ma ma đang mỉm cười ở lầu hai.
"Hôm nay Đại lão bản của chúng ta sẽ dâng cho mọi người một khúc, mọi người cùng nhau hảo thưởng thức." Vị ma ma nhìn một lượt qua đại sảnh và tầng một nhân khách đông đảo, bà cười khom người nói rồi lui sang một bên.
Lạc Bắc Thần tiếp tục uống rượu, không có quan tâm xung quanh náo động.
Lầu hai không qua bao lâu một bạch y nữ tử liền xuất hiện, nàng đứng trên cao khí chất như thiên tiên, phong thái ưu nhã thanh tao, hai con ngươi tử sắc như hố sâu không đáy chấn nhiếp mê hồn, mày đẹp đẽ như ngọn núi mùa xuân hiện giữa sương mờ, mỹ nhan tuyệt sắc mơ hồ ẩn hiện, một cái lụa mỏng khó mà che giấu nổi mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, nàng chậm rãi hướng mọi người gật đầu chào hỏi, cổ tay bạch ngọc duỗi ra vuốt nhẹ dây nàng, âm thanh tạo ra từ trên những đầu ngón tay